25/ Tình địch

1.1K 80 10
                                    

Mới sáng sớm Mỹ Nhân đã trở về khách sạn vì muốn tự tay nấu cháo cho Mỹ Duyên. Mỹ Duyên khi tỉnh dậy không thấy Mỹ Nhân ở bên cạnh nên lười nhác nằm im không muốn dậy, nhưng dường như "thiếu hơi" khiến cô chẳng thể ngủ lại được nữa. Đến giờ, bác sĩ tới để kiểm tra tình trạng bệnh tình của cô như mọi khi. Vị bác sĩ già mọi bữa vẫn kiểm tra cho cô nay lại không xuất hiện, thay vào đó là một vị bác sĩ trẻ, điển trai.

-"Chào cô. Vì bác sĩ trước đã chuyển công tác nên từ nay tôi sẽ là bác sĩ điều trị của cô."

Sau khi kiểm tra xong thì bác sĩ dặn dò Mỹ Duyên một vài điều cần lưu ý rồi rời đi. Khi ra tới cửa thì đúng lúc Mỹ Nhân bước vào, vô tình va vào người vị bác sĩ làm ống nghe của anh chàng rơi xuống đất.

Mỹ Nhân cúi xuống nhặt lên, đưa lại cho vị bác sĩ.-"Xin lỗi tôi không cố ý."-Rồi mỉm cười, đi lại chỗ Mỹ Duyên đang cười tít mắt với cô.

-"Trương Mỹ Nhân ?"-Cậu bác sĩ nhíu mày, suy nghĩ vài giây để rồi thốt ra một cái tên.

Mỹ Nhân quay lại, nhưng vì cô cũng là một trong những dancer tên tuổi nên việc này cũng không khiến cô ngạc nhiên lắm.-"Anh biết tôi sao ?"

-"Vậy là đúng cậu rồi. Cậu không nhớ tôi sao ?"-Vị bác sĩ mỉm cười. Mỹ Nhân cố gắng nhớ nhưng thật sự không có chút ấn tượng gì về người này.-"Chắc do tôi thay đổi quá nên cậu không nhận ra, tôi là Lục Huy, học chung với cậu thời cấp 2 đó, nhớ không ?"

Cũng phải mất vài phút nữa để Mỹ Nhân lục lại trí nhớ của mình.-"À... nhớ rồi. Hồi xưa cậu ốm nhách, giờ lớn trông điển trai hẳn, lại còn làm bác sĩ nữa. Bảnh thiệt !"

-"Cậu cũng vậy còn gì, càng ngày càng xinh, lại còn nổi tiếng nữa. Chúc mừng !"

Cả hai người vừa trò chuyện huyên thuyên thêm vài câu thì Lục Huy tạm biệt Mỹ Nhân về phòng làm việc.

-"Hôm nay chị thấy trong người sao rồi ? Có đau ở đâu không ? Có mệt không ? Chị đói chưa ?"-Mỹ Nhân đến chỗ Mỹ Duyên, đặt đống đồ lỉnh kỉnh xuống, liên tục hỏi han Mỹ Duyên. Mỹ Duyên vô tình nhìn ra ngoài cửa ra vào thì thấy anh chàng bác sĩ kia vẫn còn nán lại, ánh mắt dán vào thân ảnh Mỹ Nhân, chăm chú đến nỗi không để ý đến việc Mỹ Duyên đang nhìn anh ta bằng ánh mắt mang hình viên đạn.

                                _0_

Mỹ Duyên nằm gọn trong vòng tay Mỹ Nhân, lật lật vài trang sách, còn Mỹ Nhân thì lướt lướt điện thoại của mình để theo dõi một vài tin tức mới, lâu lâu ôn nhu hôn lên tóc Mỹ Duyên, tay nghịch ngợm vài sợi tóc của chị.

-"Nhân..."

-"Huh ?"-Mỹ Nhân tiện thể hôn lên tóc Mỹ Duyên lần nữa, nhưng lần này giữ nguyên, không rời ra nữa.

-"Không có gì."-Mỹ Duyên cười.

-"Em này."

(NhânDuyên) Giữ lấy nhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ