12/ Nhớ

1K 82 20
                                    

Mỹ Duyên trở về nhà sau một ngày làm việc, guồng quay của công việc khiến cô mệt mỏi, giờ chỉ muốn có người nào đó ở bên khiến cô vui, khiến cô cười để quên hết mọi mệt nhọc như trước. Vậy mà người cô nghĩ đến không phải là Hoàng Giang, mà là Mỹ Nhân. Con đường này lúc nào cũng là Mỹ Nhân đưa cô về, khúc cua vào chung cư cũng là nơi lần đầu gặp nhau của cả hai, lúc đấy trông cô thật ngốc nghếch khi đã đụng vào người khác lại còn lớn tiếng cãi lại. Nghĩ đến đây khiến cô bật cười, cuối cùng không có Mỹ Nhân nhưng những kỷ niệm có em cũng khiến cô bật cười được.

Mỹ Duyên nghe Phan Ngân nói lại là lần này Mỹ Nhân sang Mỹ cùng Trúc Anh, sẽ không biết khi nào trở về, lần này có thể sẽ đi khá lâu nhưng chắc chắn, Mỹ Nhân sẽ trở về. Lại là Trúc Anh ! Mỗi lần nghe đến cái tên này lòng cô lại chùng xuống, nỗi buồn lại vây lấy tâm can. Từ khi biết Mỹ Nhân, bản thân cô đã có những thay đổi, những cảm giác mà chính bản thân cô cũng không giải thích được.

Đi ngang qua mái hiên, nơi mà cô và Mỹ Nhân đã cùng trú mưa. Giờ thì trời không mưa nhưng Mỹ Duyên vẫn thuận chân đứng vào bên trong mái hiên đấy, như để chờ đợi một điều gì. Hình như ông trời hiểu được lòng cô mà hào phóng đổ xuống vài giọt mưa. Mỹ Duyên cứ đứng đấy, lòng ngón trông tiếng xe môt quen thuộc chạy đến gần, người đó sẽ dừng xe trước mặt cô, đưa cho cô ly sữa nóng, rồi sẽ ngồi "trú mưa cùng cho vui", đợi hết mưa sẽ đưa cô về. Mỹ Duyên cứ tự tạo cho mình một chút hi vọng mong manh nhưng mãnh liệt, từng dòng người hối hả chạy ngoài mưa để trở về nhà thật nhanh, rồi thưa thớt dần, cho đến tận khuya, mưa tạnh, vẫn không có ai đến, mái hiên gió thổi heo hút se lạnh. Mỹ Duyên nhìn dãy số điện thoại của Mỹ Nhân chạy trên màn hình, bấm gọi, cô muốn nghe lời giải thích từ Mỹ Nhân, hay chỉ đơn giản là giọng nói của Mỹ Nhân thôi cũng được nữa. Nhưng trả lại sự hi vọng của cô chỉ là những tiếng "tút...tút" liên tục, thông báo điện thoại đang nằm ngoài phủ sóng.

-"Vậy là em đi thật rồi sao? Em bỏ tôi rồi. Không phải em đã nói sẽ luôn bên cạnh tôi sao? Sao lại bỏ đi không nói lời nào vậy chứ? Ít ra em cũng phải nói với tôi để tôi có cơ hội giữ em lại chứ ! Em chỉ lạnh lùng với tôi một vài hôm rồi bỏ đi luôn vậy là sao? Tôi cứ nghĩ em chỉ đang đùa với tôi thôi chứ, em giận tôi thật rồi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc không có em bên cạnh tôi..."-Không biết nước mưa hay là nước mắt đang rơi trên khuôn mặt Mỹ Duyên, cô cứ mãi ngóng trông về hướng nào đó, hướng mà người cô đang chờ đợi sẽ chạy đến.

"Đôi mắt hôm nay lặng thinh
Chẳng còn cười như những lúc mỗi ngày ta kề bên
Biết em đang có những nỗi buồn
Nhưng chẳng thể nào giấu được anh.

Rất ít khi nào em hờn dỗi
Mà sao hôm nay cứ giống như là một cơn mưa rào
Làm cho những bối rối trong anh
Cứ dâng lên thêm từng giây.

Hãy nói anh nghe chuyện gì đang xảy ra
Để trái tim em mang nỗi buồn lơ đãng
Ngồi xuống kể anh nghe đừng cứ mãi nghĩ suy
Đến gần nơi anh vòng tay đón đưa.

Em yêu hãy nói anh nghe em đang có chuyện gì
Chỉ là chút vu vơ sớm qua thôi mà
Đừng ngại ngần giấu đằng sau
Mà không muốn nói ra với anh.

(NhânDuyên) Giữ lấy nhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ