Chương 131-140

21K 254 28
                                    

Chương 131: Thư nhà

Mở thư trong tay ra, lối chữ thảo cứng cáp của Tông Chính Lâm mang theo hơi thở bá đạo đập vào mặt.

"Kiều Kiều gặp chữ như thấy người. Khi đến bờ sông Vị Thủy, đột nhiên nhớ lại Kiều Kiều có nói, cá bạc Vị Thủy là thiên hạ nhất tuyệt. Cố ý phân phó ngư dân địa phương vớt lên một ít, dọc đường nuôi nấng, đưa về Thịnh kinh cho Kiều Kiều nếm thức ăn tươi."

Hai mắt Mộ Tịch Dao sáng lên, đường cong khóe môi không lịch sự nhưng ngay lúc này càng dãn càng lớn. Boss thật sự là quá khách khí, còn nhớ rõ một câu nói đùa của nàng. Chỉ vì mấy con cá bạc, còn chuyên môn phái người bảo dưỡng, đây có phải quá xa xỉ hay không? Mộ Tịch Dao trong lòng tính toán tiền của đại Boss tiêu tốn mất bao nhiêu suốt chuyến đi này. Được rồi, nữ nhân này là già mồm, được chỗ tốt lại bắt đầu đau lòng cho bạc bị mất.

"Nhận được thư của Kiều Kiều bản điện rất cảm động. Nếu ghi lại chuyện có thể càng tỉ mỉ, tất nhiên không có gì tốt hơn. Hoặc có mong muốn gì khác, Kiều Kiều nói thẳng ra cũng có thể được. Bản điện chờ thư tố tình của Kiều Kiều."

Mộ Tịch Dao nháy mắt nhìn hàng chữ hắn không biết xấu hổ thúc giục, chân tướng tác phong của Boss. Ý tứ trong những lời này nếu phiên dịch một chút, nàng cảm thấy càng giống như đã từng bị buộc làm một việc: viết thư cho Boss đại nhân, tư tưởng chủ đạo nhất định phải quay chung quanh "từ sau khi ly biệt, không dám quên chút nào", ngôn ngữ phải chân thành, tình cảm phải dạt dào. Số chữ không được dưới ngàn chữ, không chứa dấu chấm câu.

Đúng không? Boss đây là muốn cầu xin nàng viết văn xuôi tình cảm, còn muốn chăm chỉ giao bài tập, nếu không đại gia hắn phải chờ lâu là không vui.

Viết văn biểu cảm thật giống như có chút khó a... Mộ Tịch Dao vân vê giấy viết thư trên tay cân nhắc nhiều lần. Nếu không, đằng sau mỗi phong thư cộng thêm một đôi lời thâm tình cảm thán, có được tính hay không?

Ừ, đều do Boss bởi vì lấy việc công làm việc tư. Nếu không nơi nào sẽ ba ngày hai phong thư? Tần suất này... Boss, tốt hơn hết ngài mau đi Thục trung đi, thiếp rất bận rộn, phải làm việc nhà, chăm con nhỏ, chuẩn bị sinh, ngày ngày còn phải gõ chữ viết nhật ký... Cuộc sống này, sao càng ngày càng quỷ dị?

Mộ Tịch Dao mang theo Huệ Lan đến thư phòng nghiêm túc hồi âm cho Boss, càng viết càng gian nan. Ghét nhất viết văn theo đề bài, đầu óc này không đủ để dùng a...

Cuối cùng nảy ra mưu ma chước quỷ, kêu Quế ma ma ôm Thành Khánh đi đến. "Thành Khánh ngoan ngoãn nhất, có nhớ phụ thân con hay không?" Mộ Tịch Dao buông lời dụ dỗ như bà ngoại sói.

Triệu ma ma vừa nghe giọng điệu này của chủ tử, lập tức đề cao cảnh giác, "Chủ tử, điện hạ đúng là đã đi xa. Ngài sẽ không phải muốn mang tiểu chủ tử đi tìm người đấy chứ? Chuyện này tuyệt đối không thể được! Cái bụng này của ngài giờ không nói trước được, hơn nữa tiểu chủ tử hiện tại cũng không chịu nổi trong xe ngựa nóng bức gió không lọt, nếu là nóng phát bệnh sởi, sẽ phải gặp khổ..."

Mộ Tịch Dao chỉ nói một câu, lại đổi lấy Triệu ma ma một trận khuyên bảo. Điều này làm cho nàng dở khóc dở cười. Nàng có không hiểu chuyện như vậy sao, ngay cả yên ổn đứng ở nhà chờ sinh, cũng khiến cho người chung quanh cảm thấy nàng sẽ khôngngồi yên?

[Edit- Full]Sủng phi- Triêm Y (cường , sắc, sủng)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ