Chương 54: Tôi Là Trợ Thủ

937 60 0
                                    

"Anh biết tôi lo lắng không phải là chuyện này!". Nam Ca cũng không ngồi trên ghế mà ngồi xổm bên cạnh Lệ Sâm, nhỏ giọng nói: "Anh quên những dụng cụ cùng vũ khí ở trên xe sao? Mặc dù tôi không có dị năng nhưng tôi còn có một thanh đao nha. Về sau anh gặp Zombie thì làm sao bây giờ?".

Lệ Sâm không biết có phải là cô thật sự lo lắng cho mình không nhưng lúc này tâm tình anh thực sự rất tốt.

Vì vậy anh chọc chọc mặt Nam Ca. Xúc cảm mềm mại kia đúng như trong dự liệu.

Lập tức Nam Ca thấy anh cười nói: "Có cô là đủ rồi. Về sau cô chịu trách nhiệm đấu tranh anh dũng, tôi ở phía sau che chở cho cô".

"Vậy mà anh lại coi tôi như tay chân miễn phí!". Nam Ca thở phì phì xốc tay lên: "Ăn đồ của anh đi!"

Lệ Sâm ha ha cười một tiếng, vừa vặn mì cũng chín rồi, anh vén cái nắp lên bắt đầu ăn.

Thật ra buồng lái rất chật hẹp, hiện tại tay dài chân dài của Lệ Sâm ngồi xuống, để cho Nam Ca một chỗ nhỏ.

Cô tìm một cái góc, từ từ nằm xuống.

Ai, mệt mỏi một ngày, cuối cùng cũng có thể nghĩ một chút.

Lệ Sâm rất nhanh đã ăn xong mì, cũng không đem hộp ném đi. Thời điểm tiện tay để cái hộp qua một bên lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Vào đi". Anh nói.

Mặt Tô Hiển xuất hiện ngoài cửa, cậu còn cười vươn tay với Lệ Sâm: "Tôi giúp anh ném hộp đi nhé?".

Lệ Sâm tiện tay đưa hộp mì cho cậu. Tô Hiển sau khi nhận lấy liền đóng cửa lại, rất nhanh đã rời đi.

Nam Ca nghiêng đầu nhìn Lệ Sâm, tóc dài mềm mại cứ như vậy xõa ra trên mặt đất. Trong tàu hỏa mặc dù có đèn nhưng Lệ Sâm cũng không mở lên.

Ánh trăng mờ mờ xuyên qua cửa sổ làm mái tóc đen kia giống như gấm vóc thượng hạng.

"Đứa trẻ Tô Hiển này còn rất có nhãn lực nha, giống tôi".

Lệ Sâm thật muốn gõ đầu cô hai cái. Tô Hiển không phải con cô sao lại giống cô được. Tuy nhiên tâm tình anh đang tốt, liền nằm xuống giống Nam Ca.

Nam Ca còn đẩy anh: "Bên kia không phải là có chỗ rộng hơn sao? Sao anh cứ phải cùng tôi chen lấn?".

Ai biết Lệ Sâm nghe thấy lời này, vậy mà còn đem thân thể mình duỗi thẳng ra. Trong này chỉ có một chỗ nhỏ như vậy, hiện tại lại đem Nam Ca đẩy vào bên trong.

"Anh xem ở chỗ khác cũng không bỏ được tôi". Nam Ca thật muốn đem anh bỏ ở nơi này. Định tự mình đi ra toa xe, dù sao ghế dài có rất nhiều, cô cũng không cần nằm trên mặt đất!

Lệ Sâm giống như là biết được suy nghĩ của cô, lập tức duỗi tay ôm cô lại: "Hôm nay cô gác đêm".

Nam Ca chớp chớp con mắt: "Nói chuyện thì nói chuyện, anh ôm tôi làm cái gì".

Lệ Sâm nghe vậy cười một tiếng, nhất quyết không buông tay: "Cô đã ăn no rồi, còn muốn cắn tôi sao?".

Nam Ca dựa tới gần ngửi, đôi mắt trực tiếp biến thành đỏ tươi, thanh âm khàn khàn đến đáng sợ: "Anh nói xem?"

Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ