Thanh sau khi gửi đi bức hình mình chụp cùng Đường Quân cho Hoàng thì cảm giác rấm rức trong lòng bắt đầu trỗi dậy. Những nếm trải mới mẻ cuốn hút cậu, nó khiến cậu bỏ qua không chịu ngồi suy ngẫm kỹ thứ đang gặm nhấm tận đáy lòng mình. Vốn cậu biết rõ cảm giác đó là gì, đó chính là sự áy náy đối với Hoàng. Cậu vẫn còn thích Hoàng và giờ thích thêm Đường Quân, nhưng khi cậu đã quyết định chọn Đường Quân thì một nửa trong lòng cậu lại cảm thấy tội lỗi. Cậu cũng tính toán qua làm sao bù đắp, làm sao xin lỗi Hoàng nhưng nghĩ mãi cũng không biết phải làm gì mới bù đắp được nỗi đau này cho Hoàng, làm sao để không cảm thấy đau đớn cùng tổn thương. Thanh không biết vì sao nhưng cậu càng ngày càng nhận ra không thứ gì có thể bù đắp được hay bồi thường cho những lỗi lầm của cậu. Trong khi cậu còn đang tìm cách làm thế nào để Hoàng tha thứ cậu tội phụ bạc thì những bức thư vẫn đều đặn gửi tới. Cứ một tháng một lần, Thanh lắm lúc thở dài, cũng may cậu chưa có cùng Hoàng kết hợp làm một nếu không không biết phải làm sao để xin lỗi cho được…
Nhưng oái oăm là việc thư Hoàng gửi tới cậu luôn mở ra đọc, nếu là lúc trước không cần mở ra cậu cũng biết Hoàng viết gì, cậu nhiều khi nhận thư cũng không đọc liền, nay trái lại mỗi khi tới thời gian thư Hoàng sẽ đến cậu lại ngóng trông, dù một lần lại một lần chỉ có mỗi câu “Tui nhớ cậu”.
Và cứ mỗi lần đọc xong thư thế nào cũng mơ mơ màng màng bị cảm giác tội lỗi gặm nhấm mất cả ngày. Đường Quân lúc nào cũng nhận ra cậu không được bình thường nên những lúc như thế thường kéo cậu đi chơi hay tụ tập bạn bè.
Thanh hiện giờ đã học xong hai năm, còn một năm nữa cậu có thể hoàn tất chương trình học. Cuộc tình với Đường Quân không phải như với Hoàng, mãnh liệt nồng nàn. Với Đường Quân, sau khi đồng ý quen nhau cả hai lại đi ngược với lẽ tự nhiên. Khi là bạn thì lại mờ mờ ám ám như tình nhân tới khi chính thức trở thành tình nhân thì lại thiếu những cử chỉ, cung bậc, cảm giác của một cặp tình nhân đang yêu nhau. Thanh không thắc mắc, Đường Quân cũng không phàn nàn, cả hai hài lòng với cách hai người đang yêu nhau, ăn ý, chăm sóc lẫn nhau, chia sẻ tâm sự với nhau.
Thanh khi còn nửa năm nữa thì kết thúc chuyến du học của mình thì nhận được một bức thư trắng bóc từ Hoàng. Lần đầu tiên cậu cảm nhận thấy trời đất sụp dưới chân mình. Không hiểu sao cậu là người nói lời chia tay trước nhưng khi nhận được lời chấp nhận từ bên kia cậu lại có cảm giác mình mới là người bị bỏ rơi.
Mỗi khi nhận thư, Hoàng thường viết “nhớ cậu”. Câu nói đơn giản ngắn gọn nhưng Thanh lại cảm thấy an lòng. Thanh vẫn không biết mình đang níu kéo cái gì. Cậu muốn Đường Quân và đã chọn Đường Quân rồi quyết định gửi thư chia tay với Hoàng, nhưng giờ đây cậu lại cứ mong Hoàng vẫn đều đặn gửi thư nói nhớ nói thương. Những mâu thuẫn làm cho cậu điên đầu điên cổ.
Cầm lá thư trắng bóc không có tới một chữ ngày tháng năm hay tên của Hoàng mà Thanh mất ngủ hết một đêm. Sáng hôm sau cậu nhanh chóng khăn gói trở về nhà đến một tiếng cũng không từ biệt bất kỳ ai trong nhóm bạn của mình ngay cả Đường Quân, đến thư xin phép nghỉ học cũng chưa kịp gửi.
Thấy thằng con trai đi hơn hai năm chưa một lần về nhà mà bỗng dưng đứng chần dần ngay cửa khiến bà Ngọc, mẹ Thanh suýt hét lên vì khó tin. Thằng con bà nói nó phải học thêm học bớt gì đó, nó giành hết cả thời gian cho việc học để nhanh chóng về nhưng bây giờ không nói không rằng lại đùng đùng đứng trước mặt bà hỏi sao không chết khiếp.
BẠN ĐANG ĐỌC
TÔI VỀ VỚI CẬU
Roman pour AdolescentsTác giả: MeMe Nguồn: Diễn đàn YaoiLand Lời đầu: Một lần bị ép về quê để thăm ông nội, cậu nhóc đã nhăn nhó tức tốc đòi về. Nhưng tới rồi thì lại không cần mời không cần ép cũng tự về..."thăm ông".