Hanahaki và tôi

969 109 0
                                    

Tháng ngày thanh xuân rực rỡ với những cánh hoa đào bay bồng bềnh trong gió, tôi đã có một thời thanh xuân nồng cháy, với cậu, có lẽ thế.

Tiếng gió ào qua cửa sổ, nghe như tiếng gào thét của một kẻ nào đó vọng lại từ chiếc hồ vốn tĩnh lặng. Dưới tán anh đào bồng bềnh những cánh hoa mỏng manh màu hồng phấn, một cơn mưa tí tách đang rơi. Có một chú mèo đen đang run rẩy tránh từng giọt mưa, sau lại chạy vụt vào căn hộ nhỏ ở đối diện, mất hút. Tôi ở đây, nhìn qua căn hộ ấy, thấy đôi tay nhỏ gầy vươn ra, tóm lấy chú mèo đen vào trong. Trong ánh mắt tôi lúc này đây, đong đầy những giọt mưa ban sớm.

Xin chào mọi người, tôi là Na Jaemin, một kẻ sắp lìa đời...

...

Khi tiếng bước chân dồn dập vang lên qua từng dãy hành lang, là khi tôi vừa bước đến ngôi trường mới toanh này. Tôi là người Hàn, một du học sinh đến từ một đất nước xa xôi, vừa nhập học tại một trường cao trung ở Cát Lâm, Trung Quốc. Ngôi trường ở đây khác hẳn những ngôi trường tôi từng học, ồn ào hơn, vui tươi hơn và mang một mùi hương đẹp đẽ của dãy hoa đào đằng xa.

- Na Jaemin, hôm nay mình sẽ là thành viên của lớp chúng ta, mong các bạn giúp đỡ.

Tôi nở nụ cười thường trực, nhìn xung quanh, sau lại dừng trên thân ảnh của một cậu trai nhỏ nhắn, đôi má phính, làn da trắng hồng, khuôn mặt thanh tú vô cùng, và bờ môi kia thật đẹp. Đó là điều đầu tiên tôi nghĩ về cậu trai nhỏ nhắn ấy, đôi môi cậu ấy, như một trái cherry đỏ mọng vừa chín, mềm mại và ngọt ngào, tôi nghĩ thế. Lúc ấy, tôi đã tự hỏi rằng : "Cậu ấy là ai vậy?". Và sau đó, tôi biết rằng, cậu trai nhỏ nhắn kia, tên là Huang Renjun. Renjun thật sự rất đẹp, có khi còn hơn cả con gái, theo tôi nghĩ là vậy. Và từ ngày hôm ấy, tôi luôn nhớ về đôi môi và khuôn mặt thanh tú của Renjun, như bị ám ảnh, như đã điên cuồng.

Tôi vẫn còn nhớ ngày hôm sau ấy, một ngày xuân đẹp đẽ thanh mát, với những chú chim líu lo mãi trên cành cây. Dịu dàng và êm ả đến kì lạ, từng cánh hoa đào mỏng manh rơi nhẹ nhàng từ cành cây phía chân trời. Hoa đào thật đẹp, sắc màu hồng phấn quyện vào cơn gió xuân, rời cành, rơi xuống mặt đất. Tôi đưa mắt ngắm nhìn chúng và chậm rãi sải bước trên con đường đến trường, hoa đào rơi xuống, đáp trên mái tóc tôi, như quyến luyến không muốn xa rời.

- Jaemin~

Từ phía sau vang lên một giọng nói quen quen, tôi nhẹ nhàng xoay lại và nở nụ cười thường trực. Và tôi thấy trước mặt tôi, Renjun đứng như tạc tượng, cậu ấy cứ ngây ngốc đứng nhìn tôi mà không thèm chớp mắt, thật đáng yêu và có chút buồn cười. Ánh mắt tôi rơi trên đôi môi đỏ mọng đang hơi hé ra ngơ ngác, thật sự rất đẹp. Tôi tiến đến trước mặt cậu ấy, dí sát vào khi chóp mũi cả hai đã chạm vào nhau, hỏi một câu:

- Chào buổi sáng. Cậu làm sao thế?

Tôi ngây ngô hỏi cậu, và nhìn thật sâu vào đôi mắt đen lay láy đang lấp lánh. Chợt, Renjun giật thật mạnh người về sau, làm tôi có thể thấy thật rõ khuôn mặt đỏ bừng của cậu ấy, tôi nghe giọng cậu lắp bắp:

- Không có gì! Chào buổi sáng, ha ha ha.

Cảnh sắc như dừng lại, khuôn mặt nóng bừng cùng đôi môi vì ngại ngùng mà càng thêm đỏ mọng in sâu vào tâm trí tôi. Có một trận gió bay đến. Cánh hoa đào đang bay. Bao trùm hết cả không gian lúc này, người con trai trước mắt tôi như đang bừng sáng, tựa như một thiên thần không cánh. Đẹp đẽ đến mê người.

I will hold your handNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ