Chiếc bút chì gỗ, phòng học trống và cái chết thảm khốc

221 21 2
                                    

- Cảm ơn con đã sinh ra trên cõi đời này. Chắc hẳn thời gian trên trần thế của con luôn tràn ngập điều vui vẻ, nhưng đôi lúc, khi những nỗi đau ập đến thì chẳng ai tránh khỏi cả. Thời gian có khi đã quên mất con, nhưng rồi nó cũng đã trở về bên con. Ngày hôm nay, khi con đã trở về với vòng tay rộng lớn và bao dung của ngài, vị Cha cao thượng của chúng ta, Đức Chúa, thật mong con sẽ mãi mãi hạnh phúc. Con hãy yên nghỉ nhé, Nhân Tuấn.

Nhà thờ ngập đầy hoa trắng, có một kẻ vừa rời xa trần thế với đầy những đau thương. Cậu ấy tên Hoàng Nhân Tuấn, một người bạn, và là người mà tôi đã yêu ba năm dài.

Xin chào, tôi là La Tại Dân, một tên sát nhân.


Cao trung trôi qua nhanh lắm, tưởng chừng đất trời còn đọng lại trong sương khói mù mờ nhưng không, mùa đông sang, một năm sắp kết thúc. Hiện tại tôi học năm ba của trường cao trung X, cũng sắp tốt nghiệp rồi. Lễ bế giảng lộng lẫy lắm, nhưng tiếc là nó đã bị dời lại vài ngày. Nguyên nhân thì, Học trưởng của trường tôi, người tên Hoàng Nhân Tuấn ấy, vừa chết.


Một đêm đông vắng lặng, hôm nay tôi về trễ. 

Cảm giác ấy, khi lặng người ngồi trong góc tối quen thuộc ở lớp học, trên bàn là vở vẽ và bút chì, bên ngoài là âm thanh tinh tang vọng lại từ khu phố cổ, xung quanh là không gian tối om không có lấy một tia sáng nhỏ nhoi quả thật rất tuyệt vời. Phải, bạn có lẽ đã nhận ra, tôi luôn ở đây sau mỗi giờ học, mục đích thật ra chỉ để vẽ vời một cái gì đó nhàm chán. Một tán cây rũ rượi, khung cửa sổ mở, một đám mây đen, ánh trăng tàn hay bất cứ thứ gì nhìn thấy đầu tiên luôn được vu vơ vẽ vào trang giấy không có lấy một vết bẩn bằng chiếc bút chì gỗ ngắn cũn, có vẻ chẳng còn dùng được bao lâu. Tôi thích cảm giác này, vương chút yên bình nhưng cũng thật khó chịu. Cô độc ngồi một chỗ trong không gian lặng thinh chưa bao giờ là tốt, vì nó sẽ khiến tôi càng thêm nhớ cậu ấy.

Tôi yêu một người, tên Hoàng Nhân Tuấn.

Cậu ấy là Học trưởng, một Học trưởng uy nghiêm nhưng dịu dàng, với thành tích vượt trội và tính cách mà chẳng ai có thể ghét bỏ. Bạn biết không, cậu ấy, từ lần đầu tiên gặp gỡ tôi đã rung động. Cứ thế yêu lúc nào chẳng hay, chỉ tiếc là yêu đến mức ám ảnh, yêu đến mức muốn chiếm đoạt nhưng lại chẳng có can đảm làm gì cả. Đồng tính luyến ái là một căn bệnh, ai đó đã nói với tôi như thế. Con người chẳng bao giờ muốn bị bệnh và lây bệnh, họ sợ hãi nó và có khi cậu cũng như vậy. Hơn bất cứ loại bệnh nào, nó là một căn bệnh kinh tởm và người khác luôn nhìn bệnh nhân bằng ánh mắt khinh thường. Tôi ghét nó, ghét cả tôi, vì tôi là bệnh nhân của căn bệnh mà người ta cay nghiệt nhất. Đời tôi chẳng khác nào cây bút chì gỗ đang cầm trên tay cả, nhanh chóng tàn lụi theo thời gian, như cách nó bị bào mòn trên trang giấy trắng tinh này qua nhiều lần, tôi cũng bị cuộc đời xô đẩy rồi hóa tro rất nhiều lần. Và lần nào cũng thế, chân cứ bị kéo, tay không ai nắm, hố sâu của đau đớn cứ thế hút lấy tôi. Tôi sợ hãi, tôi muốn vùng thoát, và rồi tôi chợt nhận ra mình hóa điên từ khi nào...

<Cạch...>

Tiếng cửa mở, tôi nhìn ra ngoài, kẻ không nên xuất hiện lại xuất hiện ở đây. Hoàng Nhân Tuấn.

I will hold your handNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ