プリムラ、
[Anh Thảo,]
スイトピー。。。
[Đậu Thơm...]
白チョーク、
[Cúc Trắng,]
ブルベル。。。
[Chuông Xanh...]
I can't understand why that flowers are so painful...
[Chẳng hiểu sao những loài hoa ấy mang màu sắc đau thương đến lạ...]
I have lived through the years, and then I realize that you are dying in my arms...
[Tôi đã sống qua nhiều năm, và rồi tôi nhận ra em đang dần chết trong chính vòng tay tôi...]
As an early dream when we were born,
[Như một giấc mơ thuở ban sơ khi chúng ta vừa chào đời,]
Hands clenched hands, lips shyly smile
[Tay nắm chặt tay, môi cười bẽn lẽn]
It's time to split up
[Giờ đã đến lúc chia ly mất rồi]
My dear, I'm still alive, why did you leave alone?
[Em ơi, tôi vẫn còn sống, cớ sao em lại ra đi một mình?]
~Trích The child of Thunder - Azgad Paul~
<Tinh...>
Tiếng thủy tinh vỡ vụn, trong nhà thờ bỏ hoang chỉ còn mỗi tôi và cậu, tiếng tinh tang ấy vọng vang khiến da thịt rét run. Chúng ta đã ở nơi đây một thời gian không ngắn không dài, không nước không thức ăn và ánh sáng trên đầu luôn trong tình trạng tù mờ. Tôi cùng cậu đã ở đây trong cái tình trạng oái oăm này đây, khi không còn một mảnh vải để che thân, khi trên người mất đi vài mảng thịt lớn, máu cũng mất, nước mắt cũng cạn khô. Huang Renjun và Na Jaemin tôi đây đã trải qua một cuộc chiến tranh dài đằng đẵng. Hiện tại chẳng còn ai nữa, chỉ còn tôi và cậu, nói đúng hơn, chỉ còn mỗi tôi cùng xác chết cậu.
Huang Renjun đã rời xa trần thế vào rạng sáng ngày thứ hai mươi lăm tháng Cự Giải giờ Thủy Long tại nhà thờ hoang gần bờ biển khi cậu đã không còn chịu đựng nỗi nữa cái thời tiết khô hanh cùng cơ thể mệt nhoài. Cậu đã chết, khi trên cơ thể ấy chỉ còn lại một tay trái và nửa phần chân phải cùng thân thể lấm lem những máu. Renjun đã chết, với nửa bên đầu cháy xém còn in hằn màu lửa đỏ.
Cuộc chiến ấy chỉ vừa trải qua hai mươi lăm ngày, tôi đã nghĩ rồi chúng ta sẽ được hạnh phúc mãi mãi. Nhưng không, cậu chết rồi, kẻ ở lại bên cạnh tôi chỉ còn là một bộ xương khô quắt xám xịt màu khói trà.
Renjun đang nằm trên bệ nơi giữa thánh đường, tôi ngồi bên cạnh cậu lẩm nhẩm vài câu văn mà tôi từng đọc được trong một quyển sách văn học cổ điển. The child of Thunder, một quyển văn học kinh tởm với những ngôn từ đến từ địa ngục. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, trong cái hoàn cảnh chẳng kém gì kinh khủng mà chúng ta đang đối mặt, thì quyển sách kia lại vô cùng tầm thường. Lâu đài của Thượng Đế ở nơi phía nam đổ nát đang vang vọng bài ca chiến thắng, đất nước này đã đi tong cùng chúng ta, loài rồng và cả những vị anh hùng đã cố sống cố chết cứu lấy thế giới. Kẻ còn sống được hưởng phúc, và kẻ đó chẳng phải chúng ta. Cuộc chiến tranh điên cuồng ấy đã đi xa rồi, cuộc chiến tranh cho tôi gặp cậu đã không còn nữa. Tôi chợt nghĩ nếu khi đó tôi cố gắng một chút, thay cậu nhận lấy hình phạt của vị vua tối cao ấy, chắc hẳn bây giờ người chết đã không phải cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
I will hold your hand
FanfictionNhững câu chuyện ngắn của JaemRen. Em mới lọt hố gần đây (hồi 5 tháng trước), vì thế em đã viết để thỏa mãn cái thú tính trong em :))))