Một buổi chiều mát mẻ với ánh mặt trời đang tỏa sáng nơi phía chân trời đằng xa, tôi nghe bên tai một giai điệu du dương của tháng ba vội vã...
Mùa hạ vừa sang, tiếng ve rộn rã bắt đầu vang lên nơi phía chân trời. Hòa trộn cùng tiếng hát râm ran quen thuộc ấy, dịu dàng và yêu kiều, một bài hát xa lạ vang lên từ cây vĩ cầm cũ kĩ. Cậu đang vươn người dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ, đàn một khúc ca êm dịu mê người, chất ngọt từ cây vĩ cầm lan ra một cách chậm rãi, thấm đẫm vào lòng tôi.
- Cậu thấy thế nào, Renjunie? Nghe ổn chứ?
Khúc nhạc êm dịu chợt tắt, cậu cúi xuống nhìn kẻ đang tựa lưng vào cây mà say mê là tôi, bất chợt nở một nụ cười dịu dàng. Tôi đưa mắt nhìn cậu, một ánh nhìn trìu mến. Cậu có thấy nó không nhỉ...
- Sao lại im lặng thế?
Tôi nhẹ lắc đầu, miệng cong lên thành nụ cười, nụ cười quen thuộc của mọi ngày.
- Hay lắm đấy...
Cậu hài lòng gật đầu rồi ngã người ngồi phịch xuống cạnh tôi, vớ lấy miếng sandwich để trên chiếc khăn đang trải dài ra nền cỏ xanh mát, cắn một miếng. Khuôn mặt cậu như sáng bừng dưới ánh mặt trời ngày đầu hạ, khiến tôi thẫn thờ. Cậu đẹp như một thiên thần không cánh, Na Jaemin.
Gió cứ vấn vương cuốn quít những cánh hoa dại xinh đẹp mọc bên đồi, cánh hoa mỏng manh vàng rực đang đón gió, yên tĩnh mà tận hưởng buổi chiều tà.
- Cậu muốn thử không?
Jaemin gối đầu lên đùi tôi, tay vươn lấy cây vĩ cầm đang nằm yên lặng trên bãi cỏ xanh, đưa vào tay tôi.
- Tớ đàn ấy hả?
Tôi nhè nhẹ hỏi, rồi cũng chẳng cần cậu đáp lời, tôi ôm lấy cây vĩ cầm cũ kĩ, món quà mà người cha thân yêu đã tặng cho cậu, đứng lên và vươn người. Cậu ngồi trên bãi cỏ mềm mại, ngắm nhìn tôi.
Tôi kéo một tiếng, âm thanh dịu ngọt từ vĩ cầm vang vọng, thắm đượm những giấc mơ xinh đẹp của chính tôi, thứ tôi hằng ngày tưởng tượng. Khúc nhạc bắt đầu vang lên, êm đềm và mơ mộng. Cả vùng trời rộng lớn bao la tĩnh lặng hẳn, khắp nơi vang lên tiếng nhạc du dương. Cậu ngồi đó, ngắm nhìn tôi, chăm chú, tập trung, không gì có thể lay chuyển. Cậu nở một nụ cười, ôn nhu đến kì lạ. Tôi dừng tay, không kéo đàn nữa, chỉ im lặng ngắm nhìn nụ cười ấy.
- Sao thế? Không đàn nữa?
Jaemin hỏi tôi, trong đáy mắt có chút hụt hẫng. Tôi ngồi xuống cạnh cậu, hơi mỉm cười.
- Tớ thích nhất nụ cười của cậu.
Jaemin im lặng, môi cong lên tạo thành nụ cười đã quá quen thuộc với tôi, đôi mắt cậu ôn nhu nhìn tôi, khuôn mặt cậu tiến gần lại, đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân vừa qua.
- Còn tớ, thích nhất là Renjunie, mọi thứ thuộc về cậu.
Có trận mưa rào, vừa đổ rơi...
~~~
Tôi và cậu chạy thật nhanh xuống sườn đồi, người cả hai đã ướt hết cả, nhưng cậu chẳng khó chịu gì, còn cười ha hả và kéo tay tôi, đẫm mình trong cơn mưa rào đầu hạ mát mẻ. Tay cậu nắm chặt lấy bàn tay tôi, chạy vù trong cơn mưa đang ngày một lớn hơn. Mưa ướt đẫm áo cậu, phủ lên tóc, lên khuôn mặt rạng ngời của cậu nhưng cậu chẳng mảy may để ý đến. Tôi cũng vậy, ướt mem, nhưng lại chẳng có chút khó chịu. Tôi chỉ biết lúc này đây, bàn tay đang nắm chặt lấy tay tôi, nóng ẩm, ấm áp khiến lòng tôi lâng lâng.
BẠN ĐANG ĐỌC
I will hold your hand
FanfictionNhững câu chuyện ngắn của JaemRen. Em mới lọt hố gần đây (hồi 5 tháng trước), vì thế em đã viết để thỏa mãn cái thú tính trong em :))))