Hoa diên vĩ... loài hoa đẹp đẽ như chính cái tên của nó...
Một ngày đẹp đẽ phủ xuống căn phòng bệnh đơn lẻ một người. Jaemin tựa người vào chiếc gối kê sau lưng, thẫn thờ nhìn cánh hoa tím mộng mơ đang vươn người đón nắng. Hoa diên vĩ, mỏng manh và yếu đuối, nhưng đẹp đến mê hoặc lòng người. Có ai đó đã mang nó đến đây, cắm trong chiếc lọ cổ cao, đặt cạnh giường bệnh của anh. Mỗi ngày thức dậy, đều nhìn thấy cành hoa xinh đẹp ấy, trong lòng đột nhiên nhẹ bẫng. Jaemin chẳng biết người đã để cành hoa xinh đẹp kia ở đây là ai, chỉ biết rằng người đó, có lẽ, rất thân thuộc với anh.
Ngày xuống đêm lên, trời khuya với những vì sao trải dài trên nền trời, đẹp đến lạ. Ánh trăng đằng xa soi xuống căn phòng bệnh đơn côi, rọi lên cành hoa tím, nhàn nhạt lấp loáng, một màu sắc dịu dàng nhưng diễm lệ. Jaemin yêu màu sắc đẹp đẽ ấy, trong lòng hiện lên một nụ cười rạng rỡ, mơ hồ, vừa quen vừa lạ.
~~~
- Cháu bị mất trí nhớ tạm thời, là do tai nạn vừa xảy ra. Cháu liệu có nhớ tên mình là gì không?
Chất giọng trầm ổn của người bác sĩ vang lên đều đều bên tai anh, Jaemin ngơ ngác nhìn ông, và chỉ biết được một điều rằng:
- Cháu là Na Jaemin...
- Vậy còn những điều khác? Người thân, bạn bè, cháu có nhớ được ai không?
- Cháu... chỉ nhớ đến một nụ cười rất đẹp, rất rạng rỡ và thơ ngây, mơ hồ hiện lên trong trí óc...
~~~
Hoa diên vĩ rất đẹp... đẹp như chính cái tên của nó...
Renjun nhìn về phía chỗ ngồi bên cạnh vốn chẳng có người, thẫn thờ. Tiết học nhàm chán, giọng trầm trầm khô khốc của giáo sư cứ văng vẳng bên tai, như đang lặp lại mãi chỉ một câu thần chú. Cậu lười biếng nằm bò ra bàn, lại xoay về phía cửa sổ, nhìn mặt trời, nhìn mây trắng, lướt mắt sang những cành cây đang bị gió bấc thổi vù, lòng lạnh lẽo. Kẻ kia vẫn đang bơ vơ trong bệnh viện, liệu có đang ngắm nhìn cành hoa diên vĩ xinh đẹp cậu hay mang vào mỗi sớm mai trước khi đến trường? Cậu không biết, và cũng chẳng muốn tìm hiểu.
Sáng về trưa, trưa đổ chiều tà. Ánh chiều tà len lỏi vào những cành cây cao ngất trời, chiếu lên mặt cậu một rạng hoàng hôn màu đỏ vàng. Renjun nheo nheo mắt, nhấc tấm thân cả ngàn cân lên một cách nặng nhọc rồi lại thả phịch người, ngã xuống và lăn thẳng vào góc lớp. Cậu co người lại, chán nản, có thứ gì đó rơi ra từ khóe mắt.
~~~
- Bạn của cháu bị mất trí nhớ tạm thời, trong thời gian đến sẽ ở đây để điều trị.
Chất giọng âm trầm lạnh lẽo của vị bác sĩ già vang lên đều đều, Renjun nghe lòng chết lặng:
- Cậu ấy, có thể nhớ lại chứ ạ?
- Điều đó, chỉ có thể nhờ vào ý trời...
~~~
Hoa diên vĩ... lặng lẽ và bi thương, sắc tím tan thương hòa vào màu nắng...
Jaemin vẫn hững hờ với thời gian và không gian, anh chẳng thể nhớ được gì ngoại trừ cái tên của chính mình và một nụ cười rạng rỡ cứ xuất hiện chập chờn. Điều đó khiến anh hơi suy tư, đau đầu và rồi mất ngủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
I will hold your hand
FanfictionNhững câu chuyện ngắn của JaemRen. Em mới lọt hố gần đây (hồi 5 tháng trước), vì thế em đã viết để thỏa mãn cái thú tính trong em :))))