Có một mối tình mang tên trăm năm...
Dù là trời trôi hay mây tản vẫn luôn luôn nắm tay nhau tiến về phía trước...
~~~
Jaemin và Renjun...
Anh và cậu...
Đã đi qua trăm năm...
~~~
Cậu và anh biết nhau từ lúc còn trong bụng mẹ, là hai đứa trẻ được cùng lúc tạo thành, khuôn mặt giống nhau, tính cách giống nhau và luôn bên nhau. Ngày hai người sinh ra là một ngày mưa rào, mưa trút xuống thế gian từng hạt từng hạt, mát mẻ và dễ chịu vô cùng. Ngày hai người sinh ra, có một chiếc cầu vồng tỏa sáng trên bầu trời. Họ là sinh đôi, với vẻ ngoài chẳng khác gì người kia, chỉ có một điều, anh cao hơn cậu hẳn một cái đầu. Cậu luôn thắc mắc vì sao là song sinh nhưng anh lại cao hơn cậu, mặc dù cậu sinh trước anh tận hai giây. Anh chỉ cười và đáp "Cao hơn để có thể bảo vệ anh".
Họ luôn ở bên cạnh nhau, một giây cũng không rời...
Anh và cậu có cùng sở thích, tất nhiên. Cậu yêu hoa, anh cũng yêu hoa, cậu yêu Moomin anh cũng yêu Moomin, cậu ghét cái gì anh cũng chẳng thích thứ đó. Đôi tay họ sẽ luôn đan chặt vào nhau, dù là bất cứ khi nào hay nơi đâu. Vững chãi mà bước đi, bước chung một đường, cùng một mục tiêu cuộc sống. Anh và cậu bên nhau, chỉ cần bên nhau là đủ hạnh phúc. Ngày anh nhận ra tình cảm không nên có đối với cậu là một ngày xuân, khi cậu từ câu lạc bộ mỹ thuật chạy đến bên anh. Khi đó, do cậu làm vài việc vặt nên anh phải đứng chờ trước cổng trường. Một tán anh đào bị lay động bởi gió, ánh chiều tà rơi trên khuôn mặt rạng rỡ của cậu, cánh anh đào màu hồng phấn rơi tứ tán, gió thổi ào, khung cảnh đẹp đến mê ly. Anh đứng ngoài cổng trường, ngơ ngác nhìn cậu, nghe trái tim đập điên loạn. Và anh chợt nhận ra, anh không thể sống thiếu cậu. Ngay sau đó một thời gian, anh lại càng rõ rệt nhận ra tình cảm anh dành cho cậu lớn đến mức nào. Cậu bị tai nạn. Đó là khi cậu muốn cứu một chú mèo nhỏ không biết vì sao mà chạy ào ra ngoài phố lớn, một chiếc xe tải với tên tài xế ngủ gật, đâm vào cậu. Khi đó, anh nghe trái tim mình ngừng đập. Đôi mắt chỉ chực chờ muốn rơi lệ, trái tim đau nhói nhìn hình ảnh cậu dần nhòe đi trước mắt. Từ ngày đó trở đi, anh biết rằng thiếu mất cậu như việc bị hút hết linh hồn.
Song sinh không phải một người có thể tạo nên, anh và cậu chỉ vừa đi qua hai mươi năm thôi mà...
Tiếng điện tâm đồ lạnh lẽo vang lên bên tai, khô khốc, không một chút ấm áp. Anh ngồi bên giường bệnh, đưa mắt chăm chăm nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu. Thật bình yên, thật dịu dàng. Anh đưa tay vuốt lấy gò má của người anh song sinh của mình, tâm không động. Tâm không động vì tâm đã chết, không còn chút sức sống. Tâm không động vì tâm đã bị lấy mất, cậu lấy mất của anh. Người ta thường nói, song sinh mang hai cơ thể nhưng chỉ một linh hồn, một trái tim. Một người biến mất như nửa trái tim chết đi, nửa linh hồn tiêu tán. Và người còn lại rồi cũng không thể sống vui vẻ hay có được dù một chút hạnh phúc. Song sinh, là cùng nhau chung tay đi đến cuối cuộc đời. Cậu và anh, chỉ vừa đi được một phần năm cuộc đời mà thôi. Nhưng, cậu lại buông tay, bỏ anh đi trước rồi sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
I will hold your hand
FanfictionNhững câu chuyện ngắn của JaemRen. Em mới lọt hố gần đây (hồi 5 tháng trước), vì thế em đã viết để thỏa mãn cái thú tính trong em :))))