Một trận tuyết, một lời ly biệt và sợi tơ đỏ

242 33 0
                                    

Mạn đà la phủ đầy bên con sông nhuộm màu đỏ rực, người trân trối đứng nơi Nại Hà Kiều mong đón chờ chút ưu thương xót lại từ cõi trần ai...

~~~

Nại Hà bắt ngang mạch nước đỏ ngập ngụa những tiếng kêu ai oán, trên chiếc cầu trơn trượt tưởng như chỉ động một chút sẽ té ngã ấy, có một kẻ ôm chiếc ô trong veo ngậm ngùi nhìn xuống mặt nước đang dấy lên những nỗi niềm đau thương.

Y là Hoàng Nhân Tuấn, một tên tiểu tử vừa chết cách đây không lâu.

~~~

Trấn Lạc Hà tấp nập những người, tại một thủ phủ nhỏ nằm cuối hướng Tây Bắc, có một tang lễ đang diễn ra. Kẻ đã chết tên Hoàng Nhân Tuấn, tiểu thiếu gia chỉ vừa tròn mười tám tuổi.

Đó là khi y mắc phải một căn bệnh, mà y nhân bảo rằng là do một loài yêu mị trong thâm sơn cùng cốc nhập vào. Cứ thế mà chết, cứ thế bị đày xuống âm phủ xa xôi. 

Tang lễ lẳng lặng diễn ra, nơi cung đình lộng lẫy kia, có một kẻ chẳng hiểu vì sao tâm đau như cắt.

~~~

Ánh sáng nhạt nhòa ít ỏi rọi vào tâm khảm của kẻ đứng trên Nại Hà Kiều, dòng Vong Xuyên với những đôi mắt trắng dã vây lấy y nhưng y không màng đến, tâm y bất động, lòng y đợi chờ chút nỗi niềm đau thương. Mạn đà la lan tỏa một vùng đỏ rực rỡ, có kẻ đến hỏi y, vì sao lại đứng ở đây, đã từ rất lâu rồi, từ khi y lại một lần nữa sống rồi chết, y vẫn im lặng ôm ô đứng ở đó, bất động, đợi chờ thứ mà y tưởng như không bao giờ đợi được.

Y chờ, y đang chờ một người đến đón y đi.

~~~

"Hyunh xin lỗi, chúng ta vốn không nên thay đổi cách mà số mệnh xoay vần."

"Vậy sao... vậy đệ sẽ đợi, đợi đến kiếp người mà chúng ta có thể chung tay. Dù là hóa thành loại người nào, hay là tiểu thố đáng yêu, mặc cho đệ chỉ là cọng cỏ khô ráp bên đường mà huynh tình cờ đi qua. Đệ vẫn sẽ đợi, đợi đến ngày số mệnh đáng ghét ấy tan thành hư vô."

~~~

Âm phủ tầng thứ mười thường không có tuyết, không gian khô khốc nóng lạnh thất thường, nhưng đột nhiên hôm nay lại có một trận trắng xóa vây đầy cả bầu trời rộng lớn.

Chiếc ô trong phủ đầy sắc trắng lạnh lẽo, y im lặng ngước mắt nhìn đến đầu cầu, không có ai cả.

"Chúng ta đi thôi, đã trễ rồi."

Âm thanh lãnh cảm vang lên, y chớp mắt, ánh nhìn lưu luyến gửi lại chút tàn niệm của kiếp này về nơi đầu cầu.

Một kiếp nữa trôi qua, y và hắn vẫn chưa thể chung tay.

~~~

Hoàng Nhân Tuấn nặng lòng đã ba kiếp, chỉ duy nhất với một kẻ được gọi là La Tại Dân.

Kiếp thứ nhất là anh em, kiếp thứ hai là kẻ xa lạ và kiếp thứ ba vẫn lạ xa.

Kiếp thứ tư, y tự hỏi lần này liệu có thể tìm được hắn? Nhưng dù có tìm được, hắn và y lại chẳng thể nhận ra nhau. Trớ trêu thay, ngài Hoàng Đế ở nơi xa xôi trên bầu trời rộng thênh thang và bao la ấy, luôn chế giễu y.

I will hold your handNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ