————————————————————
Hôm ấy bạn đi làm về, trời mưa tầm tã. Về đến nhà thì bạn thấy có một người đàn ông, trong anh ta rất tàn tạ, đang trú mưa dưới hiên nhà mình. Bạn bước lại, thấy anh ta đang ngủ mà người thì run cầm cập nên tôi đã để chiếc áo khoác của mình lên người anh ta sau đấy đi vào nhà.
Đến khoảng tối muộn, bạn thấy đói nhưng trong bếp thì không còn gì ăn nên đành ra cửa hàng tiện lợi gần nhà để mua. Bước ra khỏi cửa thì bạn không thấy người đàn ông lúc nãy đâu nữa, bạn nghĩ chắc anh ta thấy hết mưa nên đã đi tiếp tục công việc của mình rồi. Bạn vào cửa hàng tiện lợi mua hai hộp sữa dâu và một vài gói mì sau đấy quay trở về nhà. Bạn lại thấy anh ta đứng trước cổng nhà mình liền chạy lại hỏi.
- Anh gì ơi!_ Bạn khều nhẹ vai làm anh ta giật mình quay lại.
- Anh đứng trước nhà tôi làm gì thế ạ?_ Bạn hỏi nhưng không thấy anh ta trả lời mà chỉ chìa chiếc áo khoác ban nãy của bạn ra.
- Anh trả cho tôi sao?_ Bạn thắc mắc, anh ta chỉ gật đầu.
- Nhưng không cần đâu, anh giữ nó đi. Tôi sẽ mua lại cái khác mà._ Bạn từ chối vì nghĩ nếu mà mình nhận lại chiếc áo ấy thì nếu như anh ta lỡ có gặp mưa nữa thì biết làm sao.
- Cầm đi!_ Anh ta mở miệng nói, nhưng chỉ lí nhí trong miệng nên bạn không nghe rõ.
- Anh nói gì cơ?_ Bạn hỏi lại.
- Cầm đi._ Lần này anh ta nói lớn hơn nhưng chỉ đủ cho hai người nghe.
- Ờ... vâng!_ Thấy anh ta có vẻ không muốn giữ chiếc áo này nên bạn đành nhận lại.
- Mà nè anh ơi, sao nhìn mặt anh xanh xao thế, chắc anh đói lắm đúng không ạ. Thế vào nhà tôi đi, tôi nấu gì đó cho anh ăn._ Bạn có ý tốt muốn giúp anh ta khỏi đói nên đã mời vào nhà, lúc đầu anh ấy còn ngại nên không dám nhưng sau khi nghe bạn thuyết phục một chút thì cũng đã được.
- Anh ngồi đây đợi tôi tí nhé!_ Bạn chỉ vào cái ghế trong phòng khách sau đó đi vào bếp. Một lát sau, bạn bưng ra cho anh ta một bát mì, vừa nhìn thấy nó thì ánh mặt anh ta sáng lên như vừa phát hiện được kì quan mới. Vừa nhận trên tay bát mì, anh ta đã cuối xuống ăn một cách ngon lành, thấy vậy bạn cũng vui trong lòng. Bạn ngồi xuống ở ghế đối diện và bắt đầu hỏi thăm người đàn ông ấy.
- Này, anh tên gì vậy? Bao nhiêu tuổi?_ Bạn hỏi.
- Cô hỏi để làm gì?_ Nhưng anh ta tỏ vẻ không muốn nói cho bạn biết.
- Tôi chỉ muốn hỏi để tiện xưng hô thôi mà.
- Nghi Ân, Đoàn Nghi Ân. 25 tuổi._ Cuối cùng thì anh ta cũng chịu nói.
- Vậy à, còn tôi trên T/b, 22 tuổi. Anh lớn tuổi hơn tôi đấy. Vậy bây giờ xưng anh em cho phải lý nhé._ Bạn nói rồi nở một nụ cười tươi với Nghi Ân.