- Nè!!! Dậy ăn sáng kìa!!!!
Ngô Thế Huân cựa quậy trên giường kèm theo vài tiếng rên rĩ nhưng vẫn không chịu dậy. Như người ta vẫn thường nói, giới hạn chịu đựng của con người có hạn. Lộc Hàm hít một hơi thật sâu rồi…
Rầm!!!
- Cậu làm cái gì vậy?- Ngô Thế Huân ngồi dậy từ dưới sàn rồi hét lên.
- Ai kêu anh không dậy! Tôi không có thời gian há!
Nói rồi cậu tỉnh bơ bước ra khỏi phòng. Ngô Thế Huân vẫn còn tức giấc mơ tươi đẹp của mình nên cứ cào nhào:
- Đúng là cái đồ…
Binh!
Lần nào là nguyên cái gối bay vô mặt anh. Nín thinh luôn chứ biết sao giờ! Hó hé nữa cậu phang nguyên cái chảo vô mặt thì lúc đó nói sao xui.
Vừa bước vào nhà bếp Ngô Thế Huân đã nghe thấy tiếng dằng mâm sáng chén của Lộc Hàm rồi. Cậu nấu ăn mà cứ tưởng cậu đánh lộn không. Lộc Hàm dịu dàng dộng cái chảo lên bếp đánh rầm một cái rồi đập cái trừng gà vô. Vừa làm cậu vừa nói:
- Tại sao tôi lại phải nấu cho anh ăn chứ! Thật không thể chịu đựng nổi!
Ngô Thế Huân ngáp một cái muốn sái quai hàm rồi đưa tay lên gãi gãi đầu. Dường như cậu đã quá quen với chuyện này rồi thì phải.
- Là cậu nói nhớ chưa?
Lộc Hàm quay lại hét lên:
- Rồi tại ai mà tôi phải như vầy hả?
Nói đến đây thì Ngô Thế Huân chỉ biết hát bài… anh chỉ biết câm nín nghe tiếng em khóc. Quả thật làm nếu không tại anh thì Lộc Hàm không phải rơi vào trường hợp này. Nhưng mà anh cũng hối hận lắm chứ bộ. Người phải trả giá đắt nhất cho hậu quả chính là anh chứ bộ. Nhưng ấm ức thì cứ để trong lòng vậy thôi chứ phát biểu ra ngoài là ăn đấm liền.
Lộc Hàm cho trứng ra đĩa rồi nói:
- Nếu như hôm đó tôi không gặp anh thì…
- Tôi cũng ước vậy đó!
- Anh nói cái gì hả? - Lộc Hàm la lên.
- Đâu có gì đâu! - Ngô Thế Huân cười cười.
Lộc Hàm xắn cái muỗng xuống đĩa mà thiếu điều cái đĩa muốn nứt luôn vậy đó. Cậu nhìn Ngô Thế Huân bằng ánh mắt không thể căm ghét hơn được nữa. Kí ức tời tệ nhất cuộc đời cậu chợt ùa về.
Hai tuần trước…
Lộc Hàm vui vẻ, hớn hở, cởi mở bước đi trên vỉa hè cùng với đứa bạn thân. Cuối cùng cái ngày mà cậu mơ ước cũng đã tới. Ngày mà cậu được đăng kí học tại ngôi trường danh giá nhất. Nhưng điều đáng nói ở đây không phải vì danh tiếng của ngôi trường mà là vì môi trường học tập ở đây rất hợp với cậu. Đây là ngôi trường duy nhất và đầu tiên trên cả nước áp dụng biện pháp giáo dục theo hướng công khai. Công khai là sao? Đó là trường chia ra làm hai khối. Thụ và Công. Lộc Hàm sẽ vào học trong khối Thụ, dĩ nhiên rồi. Cuối cùng thì cậu cũng không bị những thằng thiểu năng đầu óc bệnh hoạn kia theo đuổi nữa. Vì trường có qui định rất nghiêm ngặt với chuyện yêu đương của học sinh. Những người đồng tính học ở đây sau khi tốt nghiệp sẽ không bị xã hội kì thị và nhất định sẽ có công việc ổn định. Đó như là một là đảm bảo cho tương lai của bạn vậy. Nhưng bù lại với những điều kiện đáng mơ ước đó là mức học phí cao ngất ngưởng. Lộc Hàm đã phải làm việc vất vả trong nhiều năm mới dành dụm đủ tiền để đóng học phí. Và ngày hôm nay đây mơ ước của nó sẽ thành hiện thực.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Chuyển Ver ] (HUNHAN) Trường Học Tình Yêu
FanfictionTác giả : marklawliet Editor: Boo Nhân vật : Ngô Thế Huân, Lộc Hàm, Biện Bạch Hiền, Phác Xác Liệt... cùng một số nhân vật khác Thể loại: đam mỹ, hiện đại, vườn trường, HE Tình trạng bản gốc: đã hoàn thành Tình trạng edit: cập nhật P/s: không mang tí...