Chương 49

3.9K 124 5
                                    

Xung quanh rất trống trải, không có người nào cả. Hạ Xuyên ngậm điếu thuốc, cầm đèn pin, chậm rãi đi trên tuyết. Ban đêm không trăng không sao, vô cùng lạnh, cô không mang Sát Nhĩ Ngõa, không biết có thể chạy bao xa, rồi trốn ở cái xó xỉnh nào. Hạ Xuyên cũng không vội, như đang tản bộ, ánh đèn pin mờ tối, tầm chiếu lại ngắn, chỉ có thể chiếu gần, không bao lâu thì anh nhìn thấy mấy chuỗi dấu chân trên tuyết.

Giày số 36, dấu chân cũng không lớn.

Hạ Xuyên đi theo dấu chân, đi thẳng đến gần cầu treo mới nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ, không thấy người. Anh tắt đèn pin, bốn phía đen kịt, chỉ có một người thấp thoáng ngồi xổm bên cầu treo.

Người đó nhẹ giọng nói: "Không có mất tích, bây giờ không phải tôi gọi điện thoại cho mọi người rồi sao... Điện thoại di động mất rồi, chỉ nhớ điện thoại của khách sạn thôi. Ông chủ Thạch về chưa... Chưa về à? Không sao, lát nữa cô gửi số của chú ấy vào điện thoại tôi nhé... Còn phải mấy ngày nữa mới về được, sao vậy?"

Cô im lặng rất lâu, mới hỏi một câu: "Không chết?"

Hạ Xuyên đến gần, bước chân nhẹ, người đó không hay biết, nhưng tiếng trong điện thoại lại vang ra ngoài: "Nhập viện rồi, chắc không có vấn đề gì lớn lắm. Nhưng bố chị không có tiền trả tiền thuốc, hỏi mượn trong khách sạn, người trong khách sạn nhớ năm nay khách sạn này sẽ trả lại cho nhà chị, nên không muốn đắc tội với bố chị, kết quả bố chị đòi hỏi nhiều, muốn mượn một trăm ngàn."

"Cho ông ta mượn rồi?"

"Có điên mới cho ông ấy mượn, một trăm ngàn đó, không phải con số nhỏ đâu! Có điều chị cũng về sớm một chút nhé, mọi người nhớ chị lắm, bác đầu bếp béo nói chú ấy đã cho chị nửa thùng trứng gà tre đấy, không về nữa thì trứng gà sẽ hỏng!"

"Mọi người vào phòng tôi lấy đi, đừng để trứng gà bị hỏng."

Bên kia chỉ chờ câu này của cô, hoan hô một tiếng, cứ khen cô tốt bụng mãi.

"Bố em bị bệnh ư?"

Tưởng Tốn vừa cúp điện thoại, nghe thấy phía sau có người hỏi một tiếng, cô quay đầu lại. Ánh sáng màn hình điện thoại di động chiếu trên khuôn mặt người đó một cách yếu ớt. Người ấy cao cao đứng, giống như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.

Tưởng Tốn nói: "Đi trong tuyết ba tiếng, ngã bệnh rồi."

Hạ Xuyên hỏi: "Đã đi ba tiếng ư?"

"Đi làm khách ở nhà người khác, nửa đêm xe bị hỏng, keo kiệt không chịu đón xe, đi ba tiếng mới về."

Hạ Xuyên hỏi: "Khách sạn đó là sao?"

"Khách sạn gì cơ?"

"Vừa nói trong điện thoại đấy." Hạ Xuyên kẹp điếu thuốc, lại chỉ, "Chuyện người đó cũng biết, khách sạn nào đến kì hạn trả lại cho nhà em?"

Tưởng Tốn thoáng khựng lại, mới trả lời: "Là khách sạn lớn Phú Hà."

Hạ Xuyên hỏi: "Khách sạn đó là của nhà em ư?"

"Cũng không phải..." Tưởng Tốn giải thích, "Ba mươi năm trước, bố của Thạch Lâm tới nơi này xây khách sạn, mua mảnh đất đó, vì vấn đề tiền vốn nên đã mua ba mươi năm, đồng ý ba mươi năm sau trả lại cho nhà họ Tưởng."

Con Đường Vấy MáuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ