Chương 10

204 12 2
                                    

Tác giả: Miêu Miêu Miêu Tựu Thị Ngã

Tiêu Lẫm được Lý mụ đẩy xe giúp, Bách Thần thì bước sau lưng y tầm nửa bước, tiếp đó là hai tiểu nha hoàn nối đuôi theo.

Vừa mới vào phòng, Bách Thần đã ngửi thấy hương hoa thanh nhã tỏa ra khắp nơi, xen lẫn trong đó là vị thuốc đông y nhàn nhạt. Mùi này không khiến cho người nghe cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có phần dễ ngửi.

Cùng lúc ấy, một luồng cảm giác uy nghiêm như dòng nước chảy ào ạt ùa đến Bách Thần. Đó là khí tràng mà những ai đã từng hào hùng rong ruổi sa trường nhiều năm, lòng mang ý chí kiên cường và sự tự hào về giang sơn tổ quốc mới có thể tích lũy nên.

Tuy Bách Thần đang rũ mắt nhìn xuống đất nhưng vẫn cảm nhận được vị Khang Vương này đang yên lặng quan sát mình.

"Lẫm Nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân." Tiêu Lẫm cúi đầu, lên tiếng vấn an.

"Bách Thần tham kiến Vương gia, Vương phi."

Bách Thần cũng khom mình hành lễ theo.

"Ngoan, ngoan." Vương phi cất lời, giọng nói của nàng mềm mại ôn hòa vô cùng, "Các con không cần đa lễ."

Được miễn lễ xong, Bách Thần lập tức đứng dậy, mắt bây giờ mới nhìn thẳng.

Hắn thấy tiểu viện tĩnh lặng này khá đặc biệt, ngay cả cách bày trí cũng rất khác so với phòng ốc thông thường.

Đồ đạc ở đây không mang chất liệu gỗ lim hay đàn hương thượng hạng mà được gia công bằng trúc, mang lại cho người khác cảm giác tươi tắn, mát mẻ.

Vật trang trí cũng chẳng phải các loại đồ sứ hay vàng bạc châu báu xa xỉ. Khắp nơi trưng bày toàn những chậu hoa tươi thanh nhã xinh đẹp và một vài bức tượng gỗ được điêu khắc tinh tế. Căn phòng này không hề giống với chỗ ở của Vương phi cao quý chút nào, người ta sẽ nghĩ đây là nơi ẩn cư của một vị nữ nhân thế ngoại đào nguyên nào đó hơn.

(Thế ngoại đào nguyên (nghĩa bóng): kiểu xa lánh thế giới, chuyện đời.)

Khang Vương phi đang nhàn nhã tựa lưng vào tháp nhỏ. Nàng có vẻ hơi sợ lạnh, trời đã đầu hạ nhưng trên đùi vẫn đắp một chiếc chăn mỏng. Y phục nàng mặc mang một màu trắng thuần khiết, gương mặt lại không trang điểm chải chuốt gì nhiều. Tuy thần sắc tái xanh nhưng vẫn chẳng che giấu được vẻ đẹp quốc sắc thiên hương nơi nàng. Khuôn mặt hình trái xoan, mắt mũi dù nhìn riêng lẻ hay tổng thể đều có thể nói là tinh xảo tuyệt luân, không ai sánh bằng. Mà điều kỳ diệu hơn chính là, vẻ đẹp này kết hợp với sự chỉnh trang đạm bạc nhưng không kém phần hoa quý thế mà lại khiến cho người khác vô thức đem lòng quý mến.

Nếu như Vương phi vận một bộ trang phục lộng lẫy lên người, thì ắt hẳn phải dùng đến bốn từ "khuynh quốc khuynh thành" mới có thể hình dung được sơ sơ sự xinh đẹp này.

Khang Vương thì ngồi trên ghế cạnh tháp, thần thái uy nghiêm sẵn có. Vị thân huynh đệ của hoàng đế ấy có đôi mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Phần tóc hai bên thái dương đã nhuốm màu hoa râm, trên mặt cũng lưu lại đôi ba vết hằn của năm tháng, nhưng chúng vẫn không tài nào làm mất đi sự hùng dũng bất phàm và khí chất quý tộc nơi y.

[ĐM|Edit] Xuyên việt chi Ai dám nói ta là đồ yêu diễm đê tiện [穿越之谁说我是妖艳贱货]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ