Chương 7: Trở về

101 22 0
                                    


Nửa tháng sau đó, công việc bàn bạc của hai người bọn họ vẫn diễn ra như thường, chỉ là có thêm một Trắc Đông Phong. Từ buổi tối nọ, giữa Kim Mân Thạc và Ngô Thế Huân không có bất cứ chuyện gì phát sinh ngoài công việc nữa. Ngô Thế Huân thấy Kim Mân Thạc vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt với mình mà không khỏi sinh khí. Hắn phải sớm đem khoảng cách giữa họ rút ngắn, khiến Kim Mân Thạc yêu hắn đến say mê mới được! (còn hơi lâu đó anh à =))) )

Đầu tháng mười, thời tiết ở California đã bắt đầu trở nên mát mẻ. Những cây cổ thụ trồng ngoài vườn lá đã sớm úa vàng, chỉ đợi ngày rụng xuống. Mùa thu đến mang Kim Mân Thạc quay ngược thời gian trở về về những kỉ niệm u buồn, đã nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không quên được, nó đã sớm trở thành một vết sẹo không thể nào hàn gắn lại trong trái tim băng giá của cậu.

Một chiếc xe Bugatti Chiron với biển số 0305 không chút trở ngại chạy vào cổng chính của Bạch Bảo. Chiếc xe dừng lại, Bạch Hổ một thân âu phục chỉn chu mở cửa xe, người bước xuống là một cô gái với thân hình nhỏ nhắn cùng mái tóc nâu xõa ngang lưng, chiếc kính mát bản to đã che đi một nửa gương mặt xinh đẹp của cô.

-Arian tiểu thư, đã lâu không gặp. –Bạch Hổ kính cẩn cúi đầu.

Nhận được một cái gật đầu của người kia, một vài tùy tùng ra phía sau mở cốp xe, đem hành lý của Kim Nghệ Lâm trở về phòng.

-Anh trai tôi đang ở phòng khách sao? –người con gái tên Kim Nghệ Lâm vừa đi vừa quay sang hỏi Bạch Hổ.

-Vâng, lão đại đang bàn công việc với Willis lão đại và Vincent thiếu gia của Hắc Biện. –Bạch Hổ giải thích.

-Được rồi, anh lui xuống làm việc đi, để tôi gặp anh ấy một lát. –đến phòng khách của sảnh chính, Kim Nghệ Lâm nhìn thấy ba người đàn ông đang thảo luận gì đó rất mực say sưa mà không để ý đến sự hiện diện của cô.

Thật ra Kim Mân Thạc sớm đã biết em gái mình đã trở về, chỉ là cậu muốn cô chủ động mà thôi.

-Ahoj bratře! Lão đại, Arian tôi đã trở về! –Kim Nghệ Lâm vừa tháo chiếc kính xuống vừa bước về phía ba người kia, không thèm liếc mắt nhìn lấy Ngô Thế Huân cùng Trắc Đông Phong mà chỉ cúi đầu hành lễ với anh trai mình. (Ahoj bratře là "Xin chào anh trai" trong tiếng Czech nha :> Nghệ Lâm chào vậy để mấy anh kia hong hiểu thuii =))) )

-Bây giờ mới vác mặt về? Cô có biết chỉ còn mười lăm ngày nữa là đến ngày kia rồi hay không? –Kim Mân Thạc lạnh lùng.

-Lão đại, thực xin lỗi, công việc ở Czech thực quá nhiều, tôi giải quyết xong liền quay về đây để lão đại tùy ý xử lý! –đối với Kim Nghệ Lâm kiêu ngạo kia mà nói, chỉ có một mình anh trai mới có thể khiến cô nể nang đôi chút.

-Ngồi đi! –không để cuộc trò chuyện kéo dài ảnh hưởng đến việc công thêm được nữa, Kim Mân Thạc ra lệnh cho em gái mình.

Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh ho khan vài tiếng để không khí bớt căng thẳng, bốn người bọn họ liền tiếp tục công việc còn đang dang dở.

[SeMin/세민]  𝐍𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐃𝐚̣. |LongFic|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ