Sau khi xóa bỏ nghi ngờ, Trần Quả cùng Diệp Tu đợi phản ứng của Trảm Lâu Lan. Người này đã im lặng và bất động suốt từ lúc đối thoại với Diệp Tu đến giờ, bốn người sau lưng hắn ta cũng thế. Năm nhân vật giống như hòa vào khung cảnh xung quanh, chỉ có quần áo trên người là đung đưa theo gió.
Những lúc thế này, Trần Quả không trầm tĩnh được như Diệp Tu, thấy người ta không phản ứng gì thì bắt đầu sốt ruột, còn định bắn mấy phát pháo xem họ còn ở đó không.
Sau một quãng thời gian chờ đợi là hạnh phúc, rốt cuộc Trảm Lâu Lan cũng nhả bong bóng thoại, lời muốn nói lại là: "Chuyện này, tụi này cần thời gian suy nghĩ."
"Lạy hồn, thế mấy người làm gì nãy giờ?" Trần Quả cạu hỏi.
"Suy nghĩ để đưa ra kết luận này đấy." Trảm Lâu Lan đáp.
"Sao mà rắc rối vậy." Trần Quả bảo.
"Mỹ nhân sốt ruột hả? Nếu sốt ruột thì vào đi." Trảm Lâu Lan vừa cười nói vừa gửi Trục Yên Hà một lời mời gia nhập công hội.
Trần Quả bực mình ấn từ chối thẳng thừng, Diệp Tu bên cạnh cũng thản nhiên đệm câu: "Chờ câu trả lời của mấy ông.". Sau đó, năm người lặng lẽ rút đi hệt như lúc đến.
"Thế nào?" Trần Quả hỏi Diệp Tu ngay.
"Rất thận trọng, càng vậy càng đáng để chúng ta mong chờ." Diệp Tu nói.
"Cậu nghĩ hắn ta sẽ đồng ý chứ?" Trần Quả hỏi.
"Chưa biết được, tui không rõ hắn ta đã chuẩn bị đến mức độ nào. Nhưng đoán chắc hắn cũng đang tính toán chuyện này." Diệp Tu nói.
Trần Quả chuyển góc nhìn, nhìn bóng năm người đang rời đi.
Diệp Tu cũng xoay góc nhìn của Quân Mạc Tiếu một vòng, đột nhiên cảm thán một câu: "Vắng vẻ quá."
"Rốt cuộc chú em mong vắng để yên tâm cày kéo hay náo nhiệt để bị người ta bao vây hả?" Trần Quả hỏi.
"Trảm Lâu Lan có thể nhanh chóng tìm thấy chúng ta, Gia Thế cũng có thể nhanh chóng tìm thấy chúng ta, chị nghĩ mấy công hội khác không biết hành tung của chúng ta chắc?" Diệp Tu vặn ngược lại.
"Ác..."
"Luyện cấp thôi mà cũng được để ý, thật là hút thù hận quá đi." Diệp Tu tự giễu một câu, tiện tay điều khiển Quân Mạc Tiếu nổ một phát súng, kéo tiểu quái đến luyện cấp.
"Mấy công hội này đều biết hành tung của cậu, thế sao giờ còn chưa thấy đến?" Trần Quả cũng điều khiển Trục Yên Hà lên tiếp sức.
"Tui nghĩ chuyện này là do độ hot gần đây của tui đấy." Diệp Tu bảo, "Đám công hội đó luôn phải để ý đến hình tượng của mình trong mắt người chơi. Dù ngấm ngầm làm thì cũng phải hết sức cẩn thận. Thực chất mấy chuyện thế này, có thể lẳng lặng tiêu diệt đối thủ là tốt nhất. Vậy nên hiện giờ tui được chú ý, chúng cũng xoắn quẩy nhiều vậy."
"Vậy là chuyện cậu gây xôn xao trong nhiệm vụ khiêu chiến là cố ý đó hả?" Trần Quả hỏi.
"Chuyện này ấy hả... tui không gây xôn xao mới là cố tình đấy." Diệp Tu rất thành thật đáp.
Lời này tuy thật, nhưng vẫn làm Trần Quả câm nín thật lâu.
Diệp Tu phỏng đoán rất chuẩn suy nghĩ của các câu lạc bộ lớn.
Bên phía Thần Chi Lĩnh Vực, mọi người đều có căn cơ rất lớn, nắm trong tay không ít nhân vật đã vào công hội và cả những clone tung tẩy bên ngoài. Những nhân vật không công hội ấy có lướt qua Quân Mạc Tiếu thì Diệp Tu cũng chẳng biết kẻ đó có vấn đề hay không. Hành tung của Quân Mạc Tiếu, các công hội lớn muốn nắm dễ như trở bàn tay. Ngay từ khi Quân Mạc Tiếu lên cấp 50, còn chưa xong nhiệm vụ khiêu chiến thì hầu hết các công hội lớn bên Thần Chi Lĩnh Vực đã chuẩn bị công tác đón tiếp xong rồi.
Khi còn ở khu 10, họ gần như nhất chí với nhau không gây bất kỳ hành động nào, chỉ vì đợi giây phút này: Lợi dụng ưu thế về tài nguyên ở Thần Chi Lĩnh Vực, bóp chết Diệp Thu ở cấp 50.
Xung quanh Quân Mạc Tiếu trông có vẻ vắng lặng. Nhưng ngay khi thông báo hắn tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực được đăng lên, những sóng ngầm vì hắn mà đến chưa từng ngưng nghỉ.
Các công hội lớn đã chờ ngày này rất lâu, kẻ nào cũng đầy toan tính.