Nối tiếp 《 Cấm ra ánh sáng 》
CP: Ngụy Anh Lạc x Phó Dung Âm
—— ——
"Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi?" Phó Dung Âm vỗ bàn một cái, trừng mắt nhìn Ngụy Anh Lạc đứng đối diện nàng, lớn tiếng quát: "Ngươi không bắt nạt Phó Hằng thì chết sao!"
"Không chết được, nhưng mà có thể điên." Ngụy Anh Lạc cúi đầu đứng phía sau bàn làm việc lớn của Phó tổng nhà nàng, nhàn rỗi cầm xem kịch bản của một tiểu phẩm ngắn, người mù cũng nhìn ra được nàng đến nửa điểm hối cải cũng không có.
Phó Dung Âm đều sắp bị đối phương làm tức chết rồi, đến mức Phó tổng xưa nay có tiếng văn nhã lần đầu tiên bị buộc văng lời thô tục: "Ta, ta điên mất, bà nội ngươi a!"
"Muốn bà nội ta làm gì?" Ngụy Anh Lạc cũng không cúi thấp giả vờ biết điều nữa, nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, cười đùa cợt nhả nói: "Ngươi nhìn xem cháu gái bà ấy tốt biết bao, trắng trẻo mịn màng, Đại vương, ngài muốn hấp ăn, hay là nướng ăn đều được." Bên trong lời nhạo báng này còn nhại theo cả lời thoại của tứ đại danh tác, giáo sư ban lịch sử trường Bắc Đại cũng không dùng lưu loát được như Ngụy Anh Lạc nàng.
(*) nhái Hồng lâu mộng + Tây du ký
"Ngươi, ngươi!" Phó Dung Âm ở phía sau bàn làm việc bị đối phương chọc cho run lẩy bẩy, nửa ngày đều không tiếp lời nổi.
"Bảo bối ngươi đừng nóng a!" Ngụy Anh Lạc cọ lên phía trước hai bước, thấy đối phương không ngăn cản mới trực tiếp khuỵu chân xuống thảm, sau đó đem cằm bỏ lên góc bàn rưng rưng đáng thương nhìn Phó Dung Âm, nói: "Ta chính là ghét hắn phiền, nên mới nói hắn đôi câu."
"Đôi câu?" Phó Dung Âm đưa tay ra chọt trán Ngụy Anh Lạc một cái, "Ngươi nói thử xem, đôi câu này của ngươi là cái gì."
"Ta sẽ không vừa mắt cái đồ thiểu năng chẳng khác gì người mù giống như ngươi, cút!" Ngụy Anh Lạc nhỏ giọng nói lại một lần, không có lý lẽ bừng bừng như trước đó nữa.
"Đôi câu này của ngươi còn ác hơn cả trăm câu của người khác!" Phó Dung Âm quả thực hết nói nổi rồi, nàng chưa bao giờ khó xử lý quan hệ gia đình như vậy."Đó là em trai ta!" Nàng lại nhấn mạnh với Ngụy Anh Lạc thêm một lần.
"Vậy lần tới ta không mắng hắn là được." Ngụy Anh Lạc đem mặt bỏ lên đùi đối phương, làm nũng nói. Nhưng trong lòng nàng nghĩ lại là "Lần sau nếu Phó Hằng còn tìm tới liền trực tiếp đánh một trận.", nàng nên may mắn tâm tư này Phó Dung Âm không biết, nếu biết chắc lại phải xù lông.
"Ngươi nha! Nếu ngươi nhớ lâu được một chút thì tốt rồi." Phó Dung Âm hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Ai bảo hắn thích ta ngươi cũng không ăn giấm, vì để bày tỏ tâm ý ta cũng chỉ đành chọn hành động đuổi chạy hắn thôi." Ngụy Anh Lạc giận dữ bất bình nói, nói xong còn kéo tay Phó Dung Âm qua, cắn cổ tay nàng một cái.
"Ngươi đúng là một con nhím cầm tinh con chó." Phó Dung Âm cau mày vỗ nàng một cái.
"Ừ phải, ta còn là nhím cầm tinh chó sói." Ngụy Anh Lạc ngước mắt cười một tiếng, một hàng răng trắng lấp lánh rực rỡ, Phó Dung Âm nhìn mà da đầu tê dại.
Ngụy Anh Lạc thấy đối phương không nói gì, liền đứng lên, dùng sức đem nàng từ trên ghế xoay kéo dậy ôm vào lòng. Nhìn mặt nghiêng đẹp như bức họa của Phó Dung Âm, Ngụy Anh Lạc thình lình nghĩ ra ý lạ nói: "Ta cảm thấy nếu ngươi sinh ở cổ đại khẳng định chính là Hoàng hậu lá ngọc cành vàng, còn ta chính là Đại cung nữ ỷ thế hiếp người bên cạnh ngươi."
"Ta còn lâu mới để loại người ỷ thế hiếp người như ngươi ở bên hầu hạ." Phó tổng của chúng ta rất là ngạo kiều nói.
"Được được được, vậy ta không phải là ỷ thế hiếp người, ta là trung thành hộ chủ được chưa?" Ngụy Anh Lạc sờ sờ mái tóc dài đen mượt của tỷ tỷ xù lông nhà nàng, qua loa lấy lệ dỗ dành.
"Sau đó thì sao?" Phó Dung Âm đem trán dựa lên xương quai xanh của đối phương, cọ hai cái sau đó mềm mềm hỏi.
Ngụy Anh Lạc liếc mắt nhìn cửa phòng làm việc đã bị khóa lại, móng vuốt mang theo ý xấu kia liền lặng yên không tiếng động mò tới phía trên vòng eo mảnh khảnh mềm mại của đối phương, mất tập trung hỏi: "Cái gì sau đó a?"
"Ngươi nói tiếp đi, chúng ta ở cổ đại." Phó Dung Âm vẫn không chút nào cảm giác được người nào đó đang dao động quỷ tâm, vẻ mặt tràn đầy tò mò hỏi.
"Sau đó hai chúng ta liền ngủ, Hoàng thượng liền xanh a." Ngụy Anh Lạc đương nhiên nói.
"Vậy ta thật đúng là thay Hoàng đế cảm ơn ngươi!" Phó Dung Âm sắc mặt phức tạp nói, nàng luôn cảm thấy Ngụy Anh Lạc ngày nào miệng không tiện, ngày đó sống không nổi.
"Khách khí cái gì a, chúng ta chính là giống như câu gì trong thơ Đường, nói thế nào nhỉ? Xuân tòng xuân du dạ chuyên dạ, tòng thử phi tần bất thỉnh an(*)." Ngụy Anh Lạc còn đang mải nhăng nói cuội, tranh thủ trước khi đối phương chú ý quật ngã nàng.
(*) Nghĩa là: Mùa xuân thì đi du xuân, đêm nào cũng của riêng ta với nàng, phi tần khác từ nay không cần đến thỉnh an nữa.
"Ngươi đây là đùa thứ gì vậy, chỉ giỏi nói bậy." Phó Dung Âm bị chọc cho dở khóc dở cười, giơ tay lên nhéo má nàng một cái.
"Ta đâu có nói bậy, không tin chúng ta thử một chút xem." Bởi vì mặt bị đối phương niết trong tay, lời Ngụy Anh Lạc nói ra nghe cũng có chút mơ hồ không rõ.
"Thử cái gì?" Phó Dung Âm nhếch mi hỏi.
"Xuân tòng xuân du dạ chuyên dạ." Ngụy Anh Lạc ôm lấy Phó Dung Âm lui về sau hai bước, trực tiếp ngửa về sau một cái, liền vừa vặn ngã xuống ghế sa lon lớn trong phòng làm việc.
Sau đó bốn chữ "sớm có dự mưu" này chính là ý nghĩ thanh tỉnh cuối cùng lướt qua trong đầu Phó Dung Âm.
Phó tổng thân thể vàng ngọc của chúng ta ngày hôm sau quả thật không thể đi công ty mở họp sớm, bởi vì nàng đau lưng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
FanfictionEditor: ATOM Tuyển tập một số đoạn trích từ tiểu thuyết Diên Hy Công Lược cùng tổng hợp đoản văn của nhiều tác giả viết về 2 nhân vật Phú Sát Dung Âm và Ngụy Anh Lạc trong bộ phim Diên Hy Công Lược, hay thường được gọi là CP Lệnh Hậu aka Lạc Hậu aka...