[Bánh gạo nếp của Cao Quý Phi][7] Hạ

1.6K 122 29
                                    

Chương 7 (Hạ)


"Minh Ngọc, ngươi có nghe thanh âm gì phía bên ngoài không?" Phú Sát Dung Âm ngồi ở mép giường loáng thoáng nghe bên ngoài có tiếng pháo nổ cùng thổi kèn, có chút thất thần, "Minh Ngọc?" Phú Sát Dung Âm đang muốn kéo xuống vải che mắt, đột nhiên cảm giác tay bị cầm lại.

"Ta tới rồi đây, " Bên tai là thanh âm bản thân ngày đêm nhung nhớ.

"Anh Lạc?"

Vải lụa kéo xuống trong nháy mắt, Phú Sát Dung Âm nhìn người trước mặt mình, không phải Ngụy Anh Lạc còn có thể là ai, nước mắt thoắt cái liền chảy xuống, hai tay gắt gao nắm Ngụy Anh Lạc không chịu buông.

"Hoàng hậu nương nương, Anh Lạc tới cưới người vào cửa."

Cho đến khi Phú Sát Dung Âm phủ thêm khăn đội đầu đỏ ngồi lên hỷ kiệu, nghe bên ngoài hỷ kiệu tràn đầy tiếng kèn pháo chúc mừng, nàng vẫn còn đầu óc trống rỗng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào không dứt. Anh Lạc của ta, thật sự tới cưới ta?

"Tân nương tử xuống kiệu, " Phú Sát Dung Âm cảm giác mình khẩn trương đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, bỗng nhiên có hai tay kiên định đỡ lấy nàng, "Đừng sợ nương nương, Anh Lạc ở đây."

"Tân nương tử hành lễ đối bái!"

"Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Phu thê đối bái!"

"Ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem, ta thật không ngờ đời này còn có thể nhìn thấy cảnh tượng cảm động như vậy, " Thuần phi đỏ hốc mắt, lấy khăn tay chấm chấm nước mắt sắp tràn ra, mắt nhìn Cao Ninh Hinh bên cạnh.

Không ngờ Cao Ninh Hinh cũng thái độ khác thường, lại nhìn chằm chằm Phú Sát Dung Âm cùng Ngụy Anh Lạc lạy lẫn nhau ngẩn ra mất hồn, "Đúng vậy, vào Tử cấm thành trước nay đều quên mất, gả cho người trong lòng là tư vị gì."

Thuần phi nghe Cao Ninh Hinh nói như vậy, có chút thương tiếc cầm tay người bên cạnh thật chặt, mười ngón tay sít sao giao nhau.

Phú Sát Dung Âm hoàn thành lễ bái chỉ cảm thấy chóp mũi ê ẩm, muốn nhào vào trong lòng Ngụy Anh Lạc khóc lớn một trận, cũng không để ý lễ nghi cưới hỏi, đưa tay lật ra khăn đỏ trên đầu mình.

Ngụy Anh Lạc nhìn người trước mắt đột nhiên vén lên khăn đội đầu, lộ ra gương mặt bản thân ngày đêm hoài niệm, cũng thuận thế kéo khăn đội đầu ném ra.

Giờ thì đến phiên người chủ trì nghi thức choáng váng há miệng nửa ngày nhưng một chữ cũng không nghẹn ra nổi, trước nay chưa từng thấy tân nương nào tự vén khăn đội đầu lên như vậy, giờ phải làm gì đây.

"Ha ha ha, hất tốt lắm, hất xinh đẹp, thế này mới giống hôn lễ của Phú Sát Dung Âm và Ngụy Anh Lạc chứ. Lễ nghi quy củ là chết, con người mới là sống." Mọi người nhìn về phía người không chút kiêng kỵ cười lớn vỗ tay đi tới, không phải Trầm Bích còn có thể là ai.

Ngụy Anh Lạc nhìn về phía Trầm Bích, nhếch nhếch khóe miệng, quả nhiên là tri kỷ, quay đầu lại nhìn về phía Phú Sát Dung Âm.

[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ