Đợi Ngụy Anh Lạc đứng dậy rời khỏi, một lúc lâu sau, Dung Âm mới chậm rãi mở mắt. Nàng chống cánh tay ngồi dậy, nhìn người đã nằm xuống ở bình phong đối diện, hàm răng khẽ cắn môi dưới, một tiếng thở dài tràn ra.
Ta chưa từng yêu ai, không biết chân chính yêu là dạng gì, ta muốn ở thời điểm nàng không vui trông nom nàng, muốn ở thời điểm nàng bị ức hiếp che chở nàng, muốn bầu bạn bên cạnh nàng thật dài thật lâu.
Mỗi một lời một chữ, nàng đều hiểu. Nhưng từ trong miệng Ngụy Anh Lạc nói ra, lại trở nên tối nghĩa khó hiểu. Đột nhiên tất cả tâm tình đều xoắn vặn ở một khối, đè nặng trong lòng nàng, không thở nổi.
Ngụy Anh Lạc chưa từng yêu, nhưng mà nàng từng yêu.
Từ khi lặn ngụp vào trong Tử cấm thành, nàng buông bỏ bản thân, một đường theo cùng, một đường truy tìm, nhưng đến khi quay đầu, lại bị bỏ rơi ở xa sau lưng. Còn lại chỉ là Hoàng hậu Đại Thanh đoan trang hiền thục, vậy Phú Sát Dung Âm ở đâu?
Nàng dựa vào bình phong nhìn cái người đến khi ngủ cũng cau mày kia, quỷ thần xui khiến tiến lên phía trước.
Ngụy Anh Lạc mười bốn tuổi, tùy hứng làm bậy, phạt nàng viết một trăm lần "Khoan dung", giao lên lại là một chữ "Nhẫn". Làm việc bất chấp lại bao giờ cũng nói năng hùng hồn lý lẽ. Nhưng bản thân nàng mười bốn tuổi, ở trong mắt trưởng bối, không phải cũng giống Ngụy Anh Lạc lúc ấy sao.
Dung Âm ngồi vào cạnh giường Ngụy Anh Lạc, nhìn nàng gối đầu lên gối vàng, hai tay giao điệp trên bụng, bộ dáng đoan chính, không khỏi cười một tiếng. Nha đầu này trước kia có lần bị bệnh, nàng từng đến thăm thì thấy, sạp giường không lớn, cả người co quắp lại như cuộn dây rối, cũng không biết tư thế ngủ như vậy, lúc dậy có khó chịu hay không.
Chỉ là vì sao, trong giấc mộng cũng phải cau mày.
"Nương nương... Không được... Đừng đi... Nương nương... Anh Lạc cầu xin người... Đừng..." Nàng lẩm bẩm hàm hồ không rõ, Dung Âm xích lại gần nàng một chút, đưa tay vuốt lên ấn đường nàng.
"Vậy còn, Ngụy Anh Lạc, thì sao?"
Vấn đề nghe được vào lần đầu tiên tỉnh lại trong mộ, vấn đề không thể đáp được, vào lúc này lại lần nữa chạy ra. Ngụy Anh Lạc thì sao, Ngụy Anh Lạc thì sao.
"Nương nương ——!" Người đang trong giấc mộng đột nhiên thức tỉnh.
Dung Âm cả kinh theo bản năng thụt lui thân thể, đang muốn mở miệng nói câu gì, lại thấy trong mắt Ngụy Anh Lạc đột nhiên xông ra lượng lớn nước mắt. Hoàn hồn trở lại, nàng đã bị sít sao ôm vào trong lòng.
"Đau biết bao a... Địa phương cao như vậy... Nương nương người sẽ đau biết bao a..."
Tiếng khóc thút thít của Ngụy Anh Lạc vang lên bên tai, từng câu từng chữ rơi xuống trong lòng nàng. Đau, dĩ nhiên đau... Trong nháy mắt đó nàng cảm thấy mình như bị lưỡi đao Tử cấm thành tê liệt kéo xé.
"Đó chẳng qua là chuyện trong chớp mắt, ta đã không còn nhớ nữa." Dung Âm thấp giọng cười lên, tay xuôi ở bên người cũng không tự chủ nâng lên, đặt ở trên lưng Ngụy Anh Lạc, vuốt nhè nhẹ, cho nàng lên tinh thần một chút.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
FanfictionEditor: ATOM Tuyển tập một số đoạn trích từ tiểu thuyết Diên Hy Công Lược cùng tổng hợp đoản văn của nhiều tác giả viết về 2 nhân vật Phú Sát Dung Âm và Ngụy Anh Lạc trong bộ phim Diên Hy Công Lược, hay thường được gọi là CP Lệnh Hậu aka Lạc Hậu aka...