Tác giả: Tây Bì Tiêu Vong Sử
Editor: Atom
------
"Lấy hắc ám vô tận, trọng sinh túc mệnh ta, chung quy kết..." Phật đường yên tĩnh, lập lòe ánh nến, Ngụy Anh Lạc đang chắp hai tay, lẩm bẩm.
"Nha đầu nhà ngươi, niệm đều là mấy thứ ngổn ngang vớ vẩn!" Sau lưng nàng đầu tiên truyền tới một tràng cười, ngay sau đó liền vang lên một thanh âm đành chịu không biết làm sao.
"Nương nương! Người lại cười ta!" Ngụy Anh Lạc quay lại, liếc thấy Phú Sát hoàng hậu hướng nàng đi tới.
Nàng dáng vẻ tức tối lại chọc Dung Âm cười một tiếng, tiện tay phẩy bay khói mù ngồi vào băng đá bên cạnh.
"Ta đi nhìn Vĩnh Liễn và Vĩnh Tông, chỗ bọn họ tro bụi tích tụ u tối, rảnh rỗi cùng ta đi quét dọn một chút."
"Nương nương nghỉ ngơi là được, nô tài sẽ đi quét dọn."
Ngụy Anh Lạc đứng lên chạy tới bên cạnh Phú Sát Dung Âm, ngồi chồm hổm dưới đất ngước đầu, tay còn dắt lấy tay áo nàng.
"Cái gì nô tài nô tài, ngươi hôm nay nha, không phải mới được truy phong Hoàng hậu sao, mau đứng dậy, ngồi như vậy còn ra cái dạng gì."
Lời nói nghiêm khắc, nhưng nụ cười khóe miệng Dung Âm lại bị Ngụy Anh Lạc nhìn chân thực. Bị quở trách nàng cũng không giận, ngoan ngoãn đứng dậy đứng ở sau lưng Dung Âm, hai móng vuốt đáp lên vai nàng, liền tự mình giúp nàng bóp vai.
"Ta vĩnh viễn đều là nô tài của nương nương, không cho phép nương nương lại đuổi ta đi."
Ngụy Anh Lạc giọng run lên, tựa như lại nhớ ra cái gì, ánh sáng trong con ngươi trầm xuống.
Đó là Càn Long năm thứ mười ba, nàng trở lại sau đêm giao thừa, vừa đến cửa cung liền nghe thấy tiếng chuông báo tử. Thái giám vừa chạy vừa hét to tin tức, nàng như mất trí chạy hướng Trường Xuân Cung.
Đến gần đường rẽ bước vào Trường Xuân Cung, chưa thấy cửa cung, đã nghe thấy tiếng khóc. Nàng chỉ cảm thấy đầu tim hoảng hốt, bước nhanh đi vào. Lụa trắng treo cao, cửa cung treo vải... Đây cũng là Trường Xuân Cung?
Nàng không biết bản thân làm cách nào đi vào tẩm điện Trường Xuân Cung, cũng không biết cung điện vốn tràn đầy mùi thơm vì sao lại nhiều màu trắng nhức mắt như vậy, chỉ biết mặc cho Minh Ngọc, ôm bản thân gào khóc, miệng liên tục hỏi tại sao, tại sao không trở về sớm hơn.
Một giọt lệ bỗng nhiên rơi vào cần cổ Dung Âm, nàng kinh ngạc quay trở lại, trông thấy gương mặt kia phủ đầy nước mắt, lại sửng sốt. Sau hồi lâu nàng mới thở dài, từ băng đá đứng lên, đưa tay ôm lấy Ngụy Anh Lạc tựa như sắp bị một trận gió thổi tan.
"Anh Lạc, sao lại khóc?"
"Hả, quỷ cũng biết khóc sao? Thật là lợi hại a, nương nương!" Trong ngực truyền tới thanh âm mừng rỡ, Dung Âm liền cảm thấy đau đầu, lập tức buông lỏng nàng, liếc thấy bộ dạng nàng vừa khóc vừa cười thật là tức cười, chìa ra ngón tay nhỏ dài, hướng trán Anh Lạc chọc một cái, thật là một nha đầu xấu xa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
FanficEditor: ATOM Tuyển tập một số đoạn trích từ tiểu thuyết Diên Hy Công Lược cùng tổng hợp đoản văn của nhiều tác giả viết về 2 nhân vật Phú Sát Dung Âm và Ngụy Anh Lạc trong bộ phim Diên Hy Công Lược, hay thường được gọi là CP Lệnh Hậu aka Lạc Hậu aka...