Mấy chap này, Khải sẽ hơi bỉ ổi chút xíu!! Đứng ném đá 2 chị em mình nha!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Mới 3 h sáng, Nguyên tỉnh dậy. Cơn đau từ phía hông truyền đến, cả người bỗng thấy như đang rụng rời từng khúc làm Nguyên không khỏi nhăn mặt. Đấm nhẹ đầu mình, Nguyên đảo mắt nhìn không gian tăm tối xung quanh... Cảm thấy kì lạ, Nguyên liền với tay bật đèn ngủ. Mọi thứ như vỡ òa trong tâm trí của Vương Nguyên. Cậu đang ở trong phòng Vương Tuấn Khải, nằm trên giường Vương Tuấn Khải, bên cạnh ..... là Vương Tuấn Khải. Điều quan trọng nhất cả hai người đều không có mặc đồ. Cậu săm soi thân thể mình, khắp nơi đều là hôn ngân chưa phai nhạt. Vậy cũng đã đủ giải thích mọi thứ... Hôm qua cậu và anh đã abc xyz với nhau. Nguyên lấy hai tay bụm miệng lại khóc nức nở , tiếng khóc của cậu đánh thức anh...
_ Nguyên Tử! - Khải khẽ gọi tên cậu..
_ Đồ khốn nạn! Đồ bỉ ổi... Anh tránh xa tôi ra! Sao anh lại làm thế với tôi! Sao anh lại có thể làm thế với tôi- Mỗi một câu nói, Nguyên đấm vào người Khải một lần Nhưng vì tầm lúc 1h sáng anh có vực cậu dậy làm hiệp nữa nên cậu đấm anh cũng chỉ như muỗi đốt cột điện...
_ Nguyên Tử! Em đừng kích động! Tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm...
_Trách nhiệm? Cái gì mà trách nhiệm! Tôi cũng không phải nữ nhân, trách nhiệm cái gì? Anh, con mẹ nó, là đồ chết dẫm! hức...hức..hức.....- cậu khóc lớn hơn, hai tay bao lấy thân thể mình chẳng tiếng lời nạt nộ anh.
_ Nguyên Tử!- vòng tay ôm chặt cậu, anh nhẹ nhàng gọi tên cậu
_ Buông tôi ra đồ thối tha! Đừng đụng vào người tôi!- Dù cậu có giằng co thế nào đi chăng nữa củng không thoát khỏi vòng tay rắn chắc của anh... Hơi ấm từ anh quấn lấy cậu, sai khiến cậu tựa người vào lồng ngực đối phương.... Cứ thế, cậu khóc, khóc rất nhiều. Khóc cho đến lúc thiếp đi trong lòng anh lúc nào không hay.
Đặt đầu cậu nằm lên gối cho thoải mái, Khải vẫn một mực ôm cậu, dụi mũi nơi mái tóc thoang thoảng mùi hương đặc trưng của cậu, đến nước này rồi, đừng bao giờ mong anh sẽ buông tay...
.
.
Sáng. Những tia nắng ấm hồn nhiên nhảy nhót qua khung của sổ, len lỏi vào trong căn phòng rộng lớn mà đùa vui. Từng giọt nắng nhạt màu buổi ban mai tinh nghịch chạy trên khuôn mặt anh. Khải nhíu mày tỉnh giấc. Anh ngồi dậy, khẽ vươn vai rồi quay sang ngắm nhìn cậu. Thấy Nguyên hẵng còn ngủ, anh cũng không nỡ đánh thức. Dù gì đêm qua là anh có phần quá đáng mới khiến cậu khóc sưng mắt thế này. Cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt vẫn đọng nước của Nguyên, anh ôn nhu chỉnh lại chăn cho cậu sau đó mới yên tâm rời giường đi tắm. Xả nước đầy bồn Khải ngâm mình trong làn nước ấm, đeo headphone nghe nhạc... thả hồn mình theo điệu nhạc du dương. Nhớ lại đêm qua... anh lại muốn lần nữa ăn cậu sạch sẽ...
Khải dậy chưa được một lúc là Nguyên cũng dậy theo. Cậu ngồi trên giường suy nghĩ...Bỗng
" cạch" có tiếng mở cửa, Thiên Tỷ bước vào trên tay cầm theo ly sữa nóng và..
_ AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!
Thiên Tổng khồng ngừng chằm chằm vào " Cục Bánh Trôi" trắng trẻo đang ngồi trên giường của Khải. Nửa thân trên không có mặc đồ đã thế còn đầy dấu hôn nóng mắt, nửa thân dưới lại chỉ đắp chăn mỏng. Nghe tiếng hét thất thanh của Tỷ, Tử Ngư với Chí Hoành đang ở trong bếp vội chạy lên
BẠN ĐANG ĐỌC
LongFic - Đại ca và CanPô
Fiksi Penggemar_Liệu em có thể yêu anh cái con người thô lỗ luôn làm em phải khóc này không? _Dù thế nào đi chăng nữa thì em vẫn luôn yêu anh