"Nương à, người không biết đâu, tiểu thúc mua một xe đồ tốt trở về, trên người hai người đều mặc sa tanh đấy, một cuộn vải ít nhất một lượng bạc đấy nhé!" Lưu thị ngồi thẳng xuống bên cạnh Nhạc bà tử.
Nhạc bà tử dừng việc trong tay lại, "Còn có chuyện này?"
"Nương à, trong thôn rất nhiều người đều nhìn thấy, không tin người đi hỏi một chút. Những thứ đó cộng lại phải bảy tám lượng bạc đấy! Người nói tiểu thúc lấy đâu ra tiền chứ?" Lưu thị nói nước miếng văng tung tóe.
"Ta đi xem một chút" Lão bà tử nghe không nổi nữa, lão Nhị này lấy tiền ở đâu ra, trước kia dạy học cũng không có tiền gì, tiền bán lá trà trong nhà tất cả đều là ta thu mà.
Lưu thị đi theo Nhạc bà tử nép ở phía sau cây trà, đứng xa xa nhìn. Thì thấy Nhạc Mặc chuyển vài chuyến mới dọn hết đồ từ trên xe xuống, trời ạ, lão Nhị phát tài rồi!
Bảo Nhi và Nhạc Mặc muốn giữ Trương Đại Thúc ở lại ăn cơm, nhưng đại thúc nói phải về cho bò, cho gà ăn, Nhạc Mặc cũng không kiên trì nữa.
Tiểu Đậu Tử thấy Bảo Nhi trở về giãy sợi dây, muốn đến trước mặt Bảo Nhi. Bảo Nhi vội vàng cởi ra cho nó, vì đề phòng chuyện trộm chó lần trước xảy ra lần nữa, Bảo Nhi cũng chỉ có thể nghĩ ra một chiêu này thôi.
Bánh trong chén của Tiểu Đậu Tử còn thừa lại một phần nhỏ, "Đậu Đậu nhớ ma ma hay không hả?" Bảo Nhi trực tiếp ôm Đậu Đậu vào trong ngực.
"Bảo Nhi, nàng tới rửa cà giúp ta, buổi tối xào cà cho nàng." Nhạc Mặc cố ý, hắn không nhìn nổi Bảo Nhi ôm cái đồ xấu xí đó.
"Oh, được", Bảo Nhi đành phải để Đậu Đậu xuống, đi rửa cà, Tiểu Đậu Tử bướng bỉnh nằm ở bên cạnh chậu, duỗi đầu nhỏ. Bảo Nhi nhỏ một chút nước lên trên đầu nó, Tiểu Đậu Tử không ngừng lắc đầu, đáng yêu chết người luôn.
Nhạc Mặc bỏ ngân phiếu bốn mươi lượng vào trong hộp, chôn xuống hố. Còn bạc vụn thì trực tiếp bỏ vào bên trong hộp trên giá sách.
Buổi tối vốn định làm cá cho Bảo Nhi, nhưng Bảo Nhi muốn giữ lại ngày mai ăn, chỉ có thể giết, cắt ra ướp vào chút muối.
"Bảo Nhi, vậy buổi tối chúng ta chỉ ăn cà nhé?" Nhạc Mặc vừa đậy kín cá đã chuẩn bị xong, bỏ vào trong chạn bát. Vừa nói với Bảo Nhi.
"Vậy chúng ta ăn một con gà đi! Nhỏ như vậy thì Tiểu Đậu Tử có xương gặm. Có phải không Tiểu Đậu Tử?" Bảo Nhi gẩy lỗ tai Tiểu Đậu Tử.
"Ăn gà à?" Vẻ mặt Nhạc Mặc có chút khó xử, "Ừhm" Bảo Nhi kiên định gật đầu một cái.
Nhạc Mặc cột tạp dề, cầm dao lên, cầm một cái chén không, bỏ thêm chút nước vào trong chén, đi ra sân. Bắt một con gà tới, nhổ lông vòng quanh cổ gà, vừa định hạ dao, nhưng thấy Bảo Nhi ở bên cạnh nhìn chăm chú, Nhạc Mặc có chút không yên tâm."Bảo Nhi, nàng vào trong nhà đi, chờ tướng công giết xong rồi gọi nàng."
"Không có chuyện gì, ta xem chàng giết, ta không sợ." Bảo Nhi ôm Tiểu Đậu Tử nói. Tiểu Đậu Tử cứ muốn đi tới bên cạnh con gà, Bảo Nhi đành phải ôm lấy nó, không để cho nó xuống đất.
Vẻ mặt Nhạc Mặc hơi căng thẳng, cầm dao rạch một cái, máu lập tức chảy ra, cảm thấy chảy được xấp xỉ rồi, trực tiếp ném gà qua một bên. Chuyện thần kỳ xảy ra, gà từ dưới đất bò dậy, không ngừng đập cánh.
Nhạc Mặc vội vàng che chở Bảo Nhi ở sau lưng, Bảo Nhi và Nhạc Mặc cứ nhìn con gà kia run run rẩy rẩy chạy mất. CMN, còn không ăn được?
Bảo Nhi và Nhạc Mặc vội vàng đuổi theo, gà chạy vào trong vườn trà, Tiểu Đậu Tử chạy đuổi theo trước tiên, đi theo con gà kia. Cuối cùng thật vất vả bắt lại được, Bảo Nhi nhìn tướng công xách con gà, ý vị cười. Không ngờ hôm nay mỹ nam của chúng ta lại thua bởi một con gà.
"Bảo Nhi, cười đủ chưa?" Nhạc Mặc đặt con gà đã nhổ sạch lông xong lên trên thớt. Cô bé con kia đã cười rất lâu, quá không nể tình rồi.
Bảo Nhi huých nhẹ tay Nhạc Mặc, "Nè, tướng công, thì ra còn có thứ chàng không biết làm nhỉ?" Nhạc Mặc trực tiếp ôm người vào trong lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia.
Bảo Nhi tình thế cấp bách trực tiếp lên đầu gối, Nhạc Mặc đành phải buông nàng ra."Bảo Nhi, sao nàng nhẫn tâm với tướng công như vậy?" Chân mày của Nhạc Mặc khẽ nhếch lên, khóe miệng tràn đầy trêu đùa."Tướng công, chàng không đứng đắn!" Trực tiếp không nhìn khuôn mặt tuấn dật phi phàm kia nữa, vào phòng trong thưởng thức vải vóc hôm nay mua về.
Phải tìm thời gian tìm Tú Tú mới được, tướng công nhà người ta đều là thê tử làm quần áo, nàng cũng không thể ủy khuất đại mỹ nam nhà mình á! Không biết, phải học, nghĩ tới chỉ số thông minh của nàng cao như vậy, chắc chắn không thành vấn đề!
Chờ Nhạc Mặc nấu gà xong, Bảo Nhi ngửi thấy không chịu được nữa, Nhạc Mặc đành phải gắp một miếng nhỏ cho nàng nếm thử.
"Ưm ưm ưm, ăn ngon! Đã chín rồi!" Ăn xong ném xương vào trong chén của Tiểu Đậu Tử, Tiểu Đậu Tử vui sướng gặm.
Bảo Nhi bưng một chén thịt gà, chuẩn bị đi cho Hà Hoa, nha đầu kia bệnh một chập, gầy đi không ít. Đang đi tới khúc quanh sân thì gặp được Nhạc bà tử và Tiểu Mễ đang hái đậu côve trong vườn, Tiểu Mễ rất rụt rè kêu một tiếng thẩm.
Ấn tượng của Bảo Nhi đối với Tiểu Mễ vẫn luôn rất tốt, mặc dù tiểu nha đầu không thích nói chuyện, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng đều cười một cái, Bảo Nhi thật buồn bực, nữ nhân giống như Lưu thị làm sao lại sinh được một khuê nữ hiểu chuyện biết điều thế cơ chứ?
Bảo Nhi thân thiết đáp một tiếng, Nhạc bà tử vẫn duỗi đầu nhìn về phía cái chén, "Tiểu Mễ, tối nay nhà thẩm làm thịt gà, lát nữa con tới nhà của ta ăn nhé." Bảo Nhi nhìn nha đầu gầy nhom kia, trong lòng rất là đau lòng, không nghĩ quá nhiều, liền lên tiếng.
Tiểu Mễ thụ sủng nhược kinh mím môi một cái, muốn gật đầu nhưng như sợ cái gì đó."Thẩm ngươi bảo ngươi đi, thì ngươi đi đi" Nhạc bà tử trực tiếp lên tiếng đáp. Tiểu Mễ ngượng ngùng gật đầu một cái.
"Bảo Nhi, muội xem muội, chuyện lần trước ta còn chưa tới cám ơn các muội, bây giờ còn tới tặng thịt cho chúng ta nữa." Nương Hà Hoa tràn đầy áy náy xoa xoa tay.
"Thẩm thẩm, người như vậy ta sẽ không vui đấy", quay đầu nhìn về phía Hà Hoa, "Hà Hoa, ngươi phải bồi dưỡng thân thể cho thật tốt, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa rồi." Nói xong liền đặt thịt gà lên trên cái ghế đôn cạnh giường.
"Được" trong mắt Hà Hoa tràn đầy chờ mong, nương Hà Hoa ở một bên vành mắt ửng đỏ.
"Tiểu Mễ, ngươi mang theo một cái chén đi, lấy một chút về cho đệ đệ ngươi, biết không?" Lưu thị kéo nhi tử, lấy một cái chén từ trong bếp ra đưa cho Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ đỏ mặt, cũng không nói chuyện."Ôi chao, ta nói ngươi có nghe thấy không!" Lưu thị nhìn bộ dạng khiếp nhược của Tiểu Mễ, giận cả người, đức hạnh giống hệt cha nó! Không có tiền đồ!
Tiểu Mễ đành phải nhận lấy chén, trong tiếng mắng chửi của Lưu thị đi ra cửa. Vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Bảo Nhi đang đứng ở khúc quanh chờ nàng, mặt nhất thời nóng lên, cầm chén giấu ra sau lưng.
Thật ra thì lời nói vừa rồi của Lưu thị Bảo Nhi đều nghe không sót một chữ, nữ nhân kia thật đúng là có cơ hội liền chiếm tiện nghi á. Bảo Nhi trực tiếp kéo Tiểu Mễ, trở về phòng nhỏ Trà viên.
Nhạc Mặc thấy Bảo Nhi và Tiểu Mễ cùng nhau trở về, ngược lại không có ngạc nhiên gì, trực tiếp bảo Bảo Nhi dẫn Tiểu Mễ đi rửa tay trước.
Tiểu nha đầu nhìn một tô thịt gà cùng một đĩa cà xào thịt âm thầm nuốt nước miếng một cái, Bảo Nhi bỏ thêm hai cục thịt vào trong chén của nàng, lúc này tiểu nha đầu mới ăn.
"Tiểu Mễ, ăn nhiều một chút, con xem con gầy như vậy!" Bảo Nhi thấy nàng ăn xong lại gắp cho nàng hai cục nữa. Nhạc Mặc mỉm cười nhìn cô bé con luôn thúc giục người ta ăn thịt, buông mí mắt xuống, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Cơm nước xong Tiểu Mễ cướp việc dọn dẹp bát đũa, Bảo Nhi và Nhạc Mặc cũng không có cự tuyệt, nha đầu này da mặt mỏng, không để cho nàng làm, nàng sẽ không thoải mái.
Chờ lúc Tiểu Mễ sắp đi, Bảo Nhi trực tiếp múc thịt trong nồi vào trong chén cho nàng, Tiểu Mễ không muốn nhận, Bảo Nhi đành nháy mắt với Nhạc Mặc.
"Thẩm ngươi đưa cho ngươi, thì ngươi bưng đi!" Rốt cuộc lời nói của Nhạc Mặc có phân lượng hơn, tiểu nha đầu không đùn đẩy nữa, nhận lấy.
Sau khi Tiểu Mễ đi rồi, Bảo Nhi bắt đầu xử lý Tiểu Đậu Tử, hôm nay nó ăn quá nhiều, không thể để nó ăn thêm nữa.
Ánh mắt của Nhạc Mặc vẫn dừng trên người cô bé con kia, không ngừng xoay chuyển theo nàng. Bảo Nhi, gặp được nàng, là may mắn lớn nhất cả đời này của ta!
BẠN ĐANG ĐỌC
(HOÀN) Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên - Mạc Hương Sắt
Non-FictionThể loại: Xuyên không - Điền văn Độ dài: Quyển 1: 79 chương + Quyển 2: 19 chương Editor: Cà Rốt Hồng Convert: ngocquynh520 Không biết ta tại sao lại ngây ngốc xuyên qua, thân thể là một người ngốc, làm sao đây? Chẳng lẽ ta lại phải tiếp tục giả vờ n...