Chương 62-2: Thân phận 2

1.8K 54 1
                                    

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Bảo Nhi vội vàng thu tay lại, thì thấy trên bờ có một tiểu tử xiêm áo vải thô, quay về phía bọn họ lớn tiếng kêu. Bảo Nhi và Nhạc Mặc không tự chủ nhìn nhau cười một tiếng, đều nhếch mày, giả vờ như không nghe thấy, bắt đầu hái đài sen.

Mặc cho tiểu tử kia kêu sức cùng lực kiệt, hai phu thê nhà này tốt rồi, tự động che giấu tất cả tạp âm, vui vẻ hái.

"Đừng hái nữa, chừa cho ta một chút ... " , tiểu tử ngồi ở trên bờ, khàn giọng kêu. Ta dễ dàng sao, ta thật vất vả tìm được một việc kiếm ra tiền, hiện tại tốt rồi... số mạng ta sao lại khổ thế này chứ!

Khi thấy hai người kia rốt cuộc cũng chở một thuyền đài sen trở lại, tiểu tử ô ô vuốt lệ.

"Ngươi khóc cái gì chứ? Không phải đã chèo trở lại cho ngươi rồi sao!" , Bảo Nhi cũng nổi lên cơn cáu kỉnh rồi, một đấng mày râu, khóc sướt mướt, nhìn rất không thoải mái.

"Các ngươi đã hái hết đài sen rồi...." , tiểu tử kia lầm bầm nói.

"Cũng không phải của nhà ngươi!" , cáu kỉnh lên rồi, tuyệt đối không nhượng bộ. Nhạc Mặc nhếch miệng cười nhạt, ngồi ở mép thuyền, nhìn bộ dạng bé con ý chí chiến đấu sục sôi.

Tiểu tử kia gạt nước mắt nói: "Các ngươi đều là người có tiền, chúng ta ngay cả cơm ăn cũng không đủ no.... "

Nghe người ta nói như thế, Bảo Nhi ỉu xìu.

"Được rồi, đừng khóc, ta chỉ lấy hai cái, những cái này đều để lại cho ngươi."

Tiểu tử kia có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, Nhạc Mặc kéo Bảo Nhi lên bờ, Bảo Nhi giữ lại hai cái trong tay, lưu luyến nhìn một thuyền đài sen kia.

"Thường ngày ngươi dựa vào cái gì sinh sống?" , Nhạc Mặc hơi nhíu mày, hỏi tiểu tử kia.

"Trước kia là dựa vào trồng trọt, hiện tại cũng không còn, chỉ có thể làm việc vặt, nhưng bình thường người ta không tuyển người làm việc tự do, không có cách nào, chỉ có thể nghĩ biện pháp đi khắp nơi kiếm một chút" , thấy hai người này không kiêu căng giống nhà người có tiền bình thường, tiểu tử có chút khổ sở nói.

"Vậy ở chỗ nào?" , Bảo Nhi nhìn Nhạc Mặc một cái, hỏi tiểu tử kia.

"Thôn chúng ta đều bị quan phủ thu về, nói là mừng đại thọ năm mươi của hoàng thượng, xây cho hoàng thượng một từ đường công đức. Chúng ta giận mà không dám nói gì, nộp toàn bộ, mỗi nhà còn phải đưa ra một người đi làm công", tiểu tử cúi thấp đầu, trong mắt ứa nước mắt, "Chúng ta đều không có tiền, đời đời kiếp kiếp ở nơi này, cũng không còn biện pháp chạy đi chỗ khác, chỉ có thể chịu đựng một ngày qua một ngày."

Nhạc Mặc buông mí mắt xuống, Bảo Nhi nhìn tiểu tử kia, trong lòng hiện lên chút bất đắc dĩ. Đây chính là nốt sần xã hội phong kiến, tầng tầng áp bức, tầng tầng bóc lột. Vị kia ở chóp đỉnh kim tự tháp, vĩnh viễn là người khống chế có tất cả quyền lợi và tài phú, thậm chí nắm trong tay đại quyền sanh sát tất cả mọi người phía dưới. Lợi bút vung lên, ngàn người mất mạng.

(HOÀN) Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên - Mạc Hương SắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ