Chap 25: Cái Giếng Vàng Đáng Sợ.

661 18 0
                                    

Thấy tiếng máy bơm đã dừng lại, bà Hoài trong nhà tất nhiên cũng chưa ngủ. Thấy chồng lục xục đi vào tìm kiếm thứ gì đó bà Hoài hỏi chồng :

-- Này, đã thấy gì chưa hả mình...? Mà mình đang tìm cái gì đó.?

Ông Hải quay lại đáp :

-- Tìm dây thừng, thầy Lã bảo tôi phải trèo xuống dưới đó để lấy vàng. Không biết có vàng không nhưng nhìn xuống giếng thôi cũng đủ sợ chết khiếp rồi. Ai dám xuống....

Bà Hoài khẽ đặt con nằm xuống gối rồi ngồi dậy chui ra khỏi màn nói :

-- Cái ông này, làm được đến đây rồi giờ lại kêu sợ. Ông cứ trèo xuống dưới đi, tôi ở trên này canh chừng cho. Chẳng lẽ ông không muốn lấy vàng à..?

Bà Hoài nói y như thầy Lã, nhưng quả thật là người trải qua cái cảm giác đã từng ở dưới giếng nên ông Hải sợ hãi là chuyện bình thường. Hơn nữa nước giếng bây giờ còn đen xì xì. Giếng thì sâu hun hút, tối om nhìn từ trên xuống cứ như là đường đi xuống địa ngục vậy. Cầm cuộn dây thừng khá nặng ông Hải lưỡng lự không muốn đi nhưng bị vợ thúc ép quá cũng chẳng còn cách nào. Bà Hoài sau lần mất con đợt trước thì giờ đây cứ chồng không ở trong nhà thì bà phải canh chừng cậu con trai. Dù muốn ra bên ngoài xem lắm nhưng không dám để con ở lại một mình nên bà Hoài chỉ ngó ngó ra sân sau nhìn. Thấy ông Hải đang buộc đầu sợi thừng vào một cái cây gần giếng. Ông Hải còn hỏi thầy Lã :

-- Dưới đó...có vàng thật hả thầy...?

Thầy Lã đáp :

-- Nhà anh cứ xuống đi rồi khắc biết, dù cho có thấy thứ gì cũng đừng hoảng sợ.

Cuối cùng thì ông Hải miệng ngậm đèn pin, hai tay đu dây thừng trượt từng chút, từng chút xuống cái giếng tối om. Nước bị hút khiến cho thành giếng trơ ra trơn trượt rất khó để leo xuống. Phần vì sợ hãi dưới giếng có điều gì đó bất thường, may mà khi nãy ở trên cao thả dây thừng xuống có nghe thấy tiếng dây thừng chạm vào mặt nước, có nghĩa là sợi dây đủ dài để ông Hải leo xuống dưới đáy giếng. Phía bên trên thầy Lã vẫn đang theo dõi từng nhất cử nhất động của ông Hải.

" Bõm...Bõm.."

Chân ông Hải cuối cùng cũng chạm nước, rón rén đưa cả bàn chân xuống thì ông Hải thấy mực nước dưới giếng bây giờ chỉ còn đến phần bụng của mình. Thả cả người xuống nước ông Hải nói vọng lên phía trên :

-- Thầy ơi con xuống đến nơi rồi. Bây giờ phải làm gì tiếp theo ạ..?

Thầy Lã từ bên trên nói xuống :

-- Cứ ở yên đấy.

Dứt lời ông bước nhanh đến cái miếu, tuy miếu đã xây xong từ buổi sáng, dù đã làm lễ tế nhưng trên bát nhang đặt trong miếu vẫn chưa có cắm một cây nhang nào cả. Thầy Lã châm nến, ông đọc vanh vách gia phả của nhà ông Hải, vừa đọc ông vừa dùng bút lông, mực tàu viết vào trong tờ giấy đỏ những ký tự có lẽ chỉ mình ông biết. Trời đang im lặng, nhưng sau mỗi một câu của thầy Lã gió bắt đầu nổi lên, nhưng dường như không gian chỉ thay đổi trong khuôn viên khu vực nhà ông Hải. Những cái cây trong vườn lay chuyển, dưới giếng ông Hải cũng bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi khi mà chẳng hiểu từ đâu những tiếng hú cứ thế vọng ra không xác định được nó bắt nguồn từ đâu. Ông Hải pha đèn lên phía trên nhưng không thấy thầy Lã đâu cả, ông Hải sợ hãi gọi :

Nghiệp ChướngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ