Từ khi Al có thể khống chế hai loại hình thái của mình, chuyển biến ổn định giữa long huyết nhân và con người, phạm vi hoạt động của hắn ở căn cứ liền lớn hơn rất nhiều, cũng không có nhiều người giơ súng phòng bị đi sau mông hắn như vậy. Hắn cảm thấy thoải mái hơn trước, cẩn thận thăm dò một chút, kỳ thật trong căn cứ ngoài không thể nhìn thấy mặt trời không ngửi được mùi hoa, những việc có thể giết thời gian vẫn rất nhiều, ít nhất có thể chơi được không ít thứ mà trên mặt đất không thể chơi, ví dụ như mô phỏng chiến đấu vũ trụ, đua xe siêu tốc, mô phỏng xạ kích không gian mấy trò mà đàn ông thích nhất. Tuy rằng những trò chơi này trong mắt người thường đều vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu để long huyết nhân chơi, cho dù ngã gần chết thì nằm một tháng cũng vui vẻ.
Trong căn cứ chỉ riêng long huyết nhân có trạng thái ổn định trước mắt cũng hơn ba mươi người, tinh lực của họ cực kì dư thừa, có thể nói toàn thân có sức lực dùng không hết mà cũng không có chỗ nào để phát tiết. Vừa không thể tùy tiện đi ra ngoài lại không có kẻ địch để họ xử lý, ngay cả muốn cùng người yêu vận động trên giường cũng không được phép, có vài long huyết nhân hai năm cũng không dám gặp vợ hoặc bạn gái của mình. Ở trong căn cứ chơi các trò chơi có độ nguy hiểm cao và làm các loại thí nghiệm đối chiến là phương thức mà họ có thể phát tiết thể năng nhiều nhất.
Từ sau trận Madagascar, Thẩm Trường Trạch bị Thẩm Diệu mang đi, cảm xúc của Thiện Minh u ám chưa từng thấy. Al biết hắn đã hơn hai mươi năm, lần đầu tiên thấy hắn như vậy, bình thường khi không huấn luyện luôn lôi kéo Thiện Minh đi chơi, muốn hắn có thể ít hậm hực một chút. Kết quả hắn đem Thiện Minh đi chơi mấy trò chơi có tính chất chuẩn bị cho long huyết nhân cường hóa, Thiện Minh chơi còn hung hăng đòi mạng hơn họ, nhìn mà Al kinh hồn táng đảm. Thiện Minh dù sao cũng là con người bình thường, có vài thương tật là không thể khỏi hẳn, chẳng may chân có chuyện gì thì phiền toái, cho nên hắn cũng không dám cho Thiện Minh đi nữa.
Thiện Minh đối với tung tích của Thẩm Diệu và Thẩm Trường Trạch vẫn luôn nghẹn trong lòng, gần như là nhìn thấy Đường Đinh Chi sẽ hỏi một lần. Nhìn biểu cảm ngưng trọng từng ngày của Thiện Minh, Al cũng thực sốt ruột.
Có một ngày sau khi huấn luyện kết thúc, Al nhắm mắt theo đuôi phía sau Đường Đinh Chi, đợi những người khác đều đi hết, Đường Đinh Chi quay đầu nhìn hắn một cái, "Có việc sao?"
"Tôi muốn hỏi anh, Thẩm Trường Trạch có tin tức không? Ngày nào Thiện Minh cũng rất sốt ruột, lần này sao tốc độ của các anh chậm như vậy chứ?"
Đường Đinh Chi nói: "Lần này Thẩm Diệu giấu thật sự sâu. Trận chiến đấu lần trước hắn tổn thất rất nhiều long huyết nhân, hiện tại hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức, tự nhiên sẽ trăm phương nghìn kế trốn đi không để chúng ta tìm được. Hắn từng là bộ đội đặc chủng quốc gia ưu tú nhất, quen thuộc mọi tuyến hành động của chúng ta, năng lực phản trinh sát vô cùng mạnh. Tháng trước người chúng ta phái đi trúng phải cạm bẫy của hắn, hiện tại lại càng không dám mạo muội hành động ."
Al thở dài, cúi đầu, "Một ngày không tìm thấy thằng nhóc kia, cậu ta sẽ lại một ngày sa sút tinh thần như vậy, thế này một chút cũng không giống anh em của tôi."
Đường Đinh Chi vươn tay, do dự một chút, cuối cùng vẫn đặt lên đỉnh đầu hắn, sờ sờ mái tóc vàng mềm mại của hắn, "Chúng tôi đang cố gắng."
Al nhợt nhạt cười, dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay y, ôn nhu nói: "Anh học được cách an ủi người khác?"
"Cái này...... cũng không khó đi."
"Đối với anh mà nói chắc chắn không đơn giản, khi anh an ủi người khác cũng chỉ sờ tóc sao?"
Đường Đinh Chi thu tay trở về, hơi hơi nhíu mi, "Còn phải làm cái gì?"
Al cầm lấy tay y, thuận tay đặt lên trên lưng mình, hắn dùng chóp mũi chạm vào mũi Đường Đinh Chi, "Phải có vẻ mặt thật là dịu dàng, sau đó hôn tôi."
Đường Đinh Chi không biết cái gì gọi là "vẻ mặt dịu dàng", nhưng mà hai chữ "hôn tôi" thì y nghe hiểu, vì thế y rất tự giác hướng phía trước nâng cằm, chạm vào môi Al một chút, "Như vậy đúng không?"
Al hôn lại y một chút, nhìn biểu cảm nghiêm túc ham học hỏi của y, nhịn không được nở nụ cười, "Sao anh lại nghe lời như vậy chứ, tôi bảo anh làm cái gì thì anh làm cái đó sao?"
"Là anh yêu cầu nên tôi mới thỏa mãn, giữ cho anh tâm tình vui vẻ cũng là một hạng mục quan trọng trong huấn luyện."
Đôi mắt lam của Al nhất thời ảm đạm xuống, nghiến răng bất mãn nói, "Chẳng lẽ anh làm hết thảy cho tôi đều bởi vì tôi là long huyết nhân?"
Đường Đinh Chi cẩn thận phân tích vấn đề này trong đầu xong, nói ra đáp án mà y cho rằng chuẩn nhất xác thực nhất, "Mọi công tác tôi làm trước mắt quả thật đều là lấy long huyết nhân làm trung tâm. Hết thảy như lời anh nói là chỉ hết thảy cái gì? Có thể cụ thể hơn một ít không?"
Al tức giận đến sắc mặt âm u, "Anh để tôi hôn anh, ngủ cùng với tôi, nấu cơm cho tôi, còn cả đáp ứng kết hôn với tôi."
Con ngươi đen của Đường Đinh Chi thấu triệt mà rõ ràng, "Những cái đó không phải công tác của tôi, nếu anh là chỉ mấy điều này, không có liên quan đến việc anh là long huyết nhân, bởi vì anh là Al."
Đồng tử của Al mãnh liệt co rút lại, hắn ôm eo Đường Đinh Chi, có chút không thể tin được Đường Đinh Chi có thể nói ra lời nói êm tai như vậy, "Anh lặp lại lần nữa đi."
Đường Đinh Chi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn quy củ lặp lại một chữ không thiếu, "Những cái đó không phải công tác của tôi, nếu anh là chỉ......"
Al thô bạo đánh gãy y, "Ngu ngốc, chỉ một câu cuối cùng là đủ rồi."
Đường Đinh Chi chớp mắt, "Bởi vì anh là Al?"
Al hôn y từng trận dồn dập, tâm tình tốt đến mức hắn sắp bay lên. Cho dù Đường Đinh Chi không giỏi ăn nói, lời nói ra tám chín phần mười là không giống người thường, nhưng Al vẫn có thể cảm giác được Đường Đinh Chi có thiện ý và hảo cảm với hắn. Hắn thật sự rất muốn hỏi Đường Đinh Chi một chút, y có thích hắn hay không, nhưng hắn lo lắng, Đường Đinh Chi căn bản không biết cái gì gọi là thích.
Al cũng không vội vã muốn biết, quan hệ ấm áp hiện tại giữa hai người làm cho tim hắn như được lấp đầy. Bởi vì thân phận long huyết nhân của hắn, hắn biết hai người không thể phát triển quá nhanh. Khi chuyện *** bị tạm thời tách rời khỏi mối quan hệ này, Al lại cảm thấy mình ngược lại càng có thể cảm nhận được từng chút ôn nhu tích tụ giữa họ. Có lẽ là trong khoảng thời gian này xảy ra một loạt chuyển biến, làm tâm tính hắn xảy ra biến hóa cực lớn. Đến tuổi này, hắn lại giống như một thiếu niên đang trải mối tình đầu, vì một nụ hôn, một cái ôm mà ngây người hồi lâu. Hắn nghĩ, lúc này hắn thật sự đang yêu đương, cảm giác này tuyệt vời đến mức hắn không dám tưởng tượng.
Đường Đinh Chi không rõ vì sao hắn lại kích động như vậy, nhưng khi Al hôn y, y liền thuận theo hưởng thụ, y không có lý do gì cự tuyệt một chuyện làm mình cảm thấy thoải mái cả.
Al ôn nhu vuốt ve lưng y, "Tôi cảm thấy hẳn là tôi nên dạy em nên phản ứng như thế nào khi hôn môi."
"Phải không, cần thời gian học tập bao lâu?"
"Cái này phải xem ngộ tính của em."
"Ngộ tính về phương diện nào?"
Al bĩu môi, "Không biết, để xem em có đủ thông minh không đã."
"Lần đo kiểm tra chỉ số thông minh gần đây nhất của tôi kết quả là 226, tôi không chỉ thông minh, bộ não của tôi có trí lực cao nhất đối với con người rồi."
"Cái này không có liên quan gì đến chỉ số thông minh của em cả."
"Vậy có liên quan tới cái gì?"
"Mẹ nó, em có thể không cần mỗi ngày mười vạn câu hỏi vì sao không hả?"
"Ham học hỏi là bản năng của con người, huống chi bây giờ tôi mới chỉ hỏi ba vấn đề, anh nói chuyện luôn thích sử dụng mấy biện pháp tu từ khoa trương này sao? Tiếng Trung của anh là ai dạy vậy?"
Al bị y làm cho tức giận đến không còn cách nào khác, "Tóm lại, tôi không biết bao lâu em mới có thể học được hôn môi, đừng có hỏi lại tôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Đam Mỹ || Cha Nuôi - Thuỷ Thiên Thừa
RomansaTên gốc: Dưỡng phụ Tác giả: Thủy Thiên Thừa Thể loại: Đam mỹ hiện đại, ngụy phụ tử, cường công cường thụ, đại thúc thụ, lính đánh thuê, dưỡng thành, nhân thú , HE Tình trạng : Hoàn *Mình post truyện để đọc offline, không vì mục đích thương mại. Nế...