#24

1.9K 192 8
                                    

- Em đi mua đồ chút nha, lát nữa em về liền. Anh ở nhà đừng có đi lại lung tung kẻo té ngã đó.

- Ừ, anh biết rồi, em đi cẩn thận nha.

Tư Thành hôn tạm biệt Du Thái rồi cầm áo khoác đi thẳng ra ngoài cửa, lúc dừng lại bên bậc tam cấp để xỏ giày, đôi giày lâu ngày đã đóng bụi của Du Thái vô tình lọt vào tầm mắt cậu. Cũng đã năm năm rồi, kể từ ngày bị liệt hai chân cho đến giờ, Du Thái chẳng còn mang đôi giày đó nữa. Mà đôi giày đó lại là quà sinh nhật cậu tặng cho hắn năm hai mươi tuổi, nhìn món quà mình mua bị vứt ở một xó đơn độc như vậy, trong lòng Tư Thành liền có chút tủi thân muốn khóc.

Cậu ước gì Du Thái có thể đi lại được, dẫu ước muốn đó vô cùng viễn vông nhưng hằng đêm cậu vẫn luôn cầu nguyện như thế. Nhìn Du Thái ngày nào cũng đi đi lại lại trong nhà bằng chiếc xe lăn, muốn lên lầu, muốn đi vệ sinh, muốn tắm rửa, muốn ra khỏi nhà để hít thở khí trời cũng thấy khó khăn vô cùng. Tư Thành hiểu cảm giác bức bối ấy lắm, dù cậu đã cố tìm cách đưa hắn đi chơi nhiều hơn để hắn thấy khuây khoả, nhưng đôi lúc đi làm về cậu lại nghe tiếng đập vỡ đồ đạc và tiếng hắn gào thét trong nỗi tuyệt vọng. Phải làm sao đây? Mỗi ngày Tư Thành đều dành ra hai tiếng giúp Du Thái tập đi nhưng kết quả là hắn không thể đứng lên được, có hôm còn té ngã đập cả đầu vào cạnh bàn, cũng may là vết thương không lớn lắm. Tư Thành nhìn chồng khổ sở mà ruột đau như cắt, nếu có thể cậu chỉ mong mình được chia sẻ một chân với Du Thái. Dù hai vợ chồng có chống nạng, có què quặt, có đi lại khó khăn thì chí ít hai người đều như nhau, nương tựa nhau mà đi. Hắn một chân, cậu một chân, vậy chẳng phải là có hai chân lành lặn rồi sao?

Tư Thành vừa đi trên đường vừa khóc rưng rức, nước mắt của cậu làm nhoè cả ánh sáng của những bảng hiệu đèn neon ven đường. Lúc dừng lại trước tiệm bách hoá, cậu lấy ống tay áo lau mặt cho khô rồi mới bước vào trong, nhân viên thu ngân thấy mắt cậu đo đỏ nên tò mò nhìn theo một lúc.

Tư Thành đi đến dãy thức ăn được bảo quản lạnh, ánh mắt cậu lướt qua từng món hàng cho đến khi bắt gặp mấy bao xương ống. Cậu cầm lấy hai bao to bỏ vào trong giỏ nhựa, lượng máu tươi bên trong cứ chao qua chao lại khi bị cậu di chuyển. Lại nhớ tới một khoảng thời gian nào đó, Tư Thành cũng hay đi siêu thị mua đúng y những loại nguyên liệu này, bởi vì xưa giờ Du Thái rất thích ăn canh xương. Mà hồi đó hắn lúc nào cũng chê lên chê xuống canh cậu nấu, mỗi lần tới giờ ăn cơm là cứ như một giờ cực hình. Bây giờ thì hết rồi, Du Thái ăn cơm rất là "ngoan", không còn khó tính cằn nhằn như lúc trước nữa.

- Ba, ba mua cho con cái này đi!

- Không được, lúc nãy ba đã mua kem rồi, nếu con ăn ngọt nhiều thì sẽ bị sâu răng đấy.

- Ứ ừ...ba mua cho con đi mà...

- Đừng có hư, ba đánh bây giờ!

Cuộc trò chuyện của hai cha con gần đó đã thu hút sự chú ý của Tư Thành. Cậu quay đầu nhìn theo bọn họ, đứa trẻ vừa rồi là một bé trai khoảng tầm bốn, năm tuổi, gương mặt nó ỉu xìu vì không được đáp ứng nhu cầu đang mong muốn. Cha của đứa bé tuy nói năng nghiêm khắc nhưng trông có vẻ là một người rất yêu con. Bằng chứng cho thấy là anh ta đi sát bên con từng chút một, luôn nắm tay con không tách rời. Tư Thành nhìn cảnh tượng ấy rồi lại nhìn xuống dưới bụng mình. Giá như...giá như con vẫn còn ở đây, có thể bây giờ con cũng đã bằng tuổi cậu bé đó nhỉ?

[YuWin] Kẻ Bạc Tình ✔️Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ