Khi bạn có thể ở bên cạnh một người mà không nói lời nào, chia sẻ khoảnh khắc yên tĩnh với anh ấy nhưng lại không cảm thấy xấu hổ. Giây phút đó bạn sẽ hiểu ra rằng mình đã gặp được định mệnh của đời mình rồi.
Trích – Phim Điện Ảnh " Pulp Fiction"
***
Lần đầu gặp Thẩm Dịch ở bãi đậu xe của sân bay quốc tế thành phố S, Tô Đường hoàn toàn không nghĩ đây là chàng trai sống trong một thế giới không có sự tồn tại của bất cứ âm thanh nào.
Hôm ấy là một ngày nắng nóng nực đầu tháng tám, đã chạng vạng tối rồi mà không khí vẫn oi bức như thế, Thẩm Dịch mặc chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh lam, quần tây màu xám, đứng tựa người trên đầu chiếc xe SUV, mắt nhìn thẳng hướng Tô Đường đang đi tới, khiến Tô Đường cứ có cảm giác anh là người đại diện cho hãng xe này chứ không phải đứng chờ cô.
Người vào phòng chờ đón Tô Đường là ông Trần lái xe, ông dẫn Tô Đường đến trước mặt Thẩm Dịch giới thiệu với cô,"Thiết kế Tô, đây là Thẩm Dịch, Thẩm tiên sinh."
Tô Đường học chuyên ngành xây dựng, lao đao lắm mới tốt nghiệp được một trường đại học xây dựng công lập bên Pháp, công việc còn chưa tìm được, ông Trần biết cô dự định sẽ chọn làm việc tại mấy công ty kiến trúc xây dựng ở thành phố S, nên cứ mở miệng gọi cô là "Thiết kế Tô", Tô Đường nghe cảm thấy không tự nhiên, nhưng cũng không bảo ông sửa lại cách gọi này.
Tô Đường cười rực rỡ,"Thẩm tiên sinh, xin chào, cám ơn anh đã thay bà ngoại tới đón tôi."
Thẩm Dịch mỉm cười gật đầu, đi qua mở cửa xe cho Tô Đường, rồi giơ tay ra hiệu mời cô lên xe.
"Merci." Tô Đường theo phản xạ có điều kiện nói một câu tiếng Pháp, còn chưa nhấc chân bước lên xe liền nhận ra mình nói sai, cô le lưỡi, nhanh nhảu sửa lại,"Cám ơn."
Ông Trần đang ở sau cốp sau giúp Tô Đường xếp hành lý giống như vừa nghe được câu chuyện hài, khoa trương cười bật thành tiếng,"Thiết kế Tô, cô không biết anh ta là người điếc sao?"
Tô Đường ngạc nhiên, một chân vừa bước lên xe, xấu hổ quay đầu nhìn Thẩm Dịch, người đàn ông anh tuấn kia vẫn đang cười hoàn hảo như chiếc SUV, thấy Tô Đường đột nhiên nghiêng đầu nhìn mình, anh còn nở nụ cười tươi hơn khi nãy, đang ban ngày ban mặt lại khiến Tô Đường đỏ mặt xấu hổ.
Ông Trần sắp xếp xong hành lý rồi tiến đến ghế lái, quay cái đầu trọc lóc không có sợi tóc nào nhìn Tô Đường bằng một vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên,"Thiết kế Tô, bác sĩ Chu không nói cho cô biết sao?"
Bác sĩ Chu chính là bà ngoại của Tô Đường, thời trẻ bà là y tá tại một viện dưỡng lão cao cấp, từng viết vài quyển sách chuyên ngành y tá, cũng có chút danh tiếng trong giới, sau này về hưu lại được mời ở lại viện dưỡng lão làm cố vấn, sống ở khu chung cư dành riêng cho nhân viên, nơi đó cứ mặc áo blouse trắng thì mọi người sẽ gọi là bác sĩ.
Bà ngoại chỉ nói với cô, sẽ có người tới sân bay đón cô, người đón cô tên Thẩm Dịch, là một người đàn ông cao gầy hơn hai mươi tuổi, bà không nói cho cô biết đó là một người đàn ông đẹp trai như thế này, đương nhiên cũng không nói với cô, anh ta là một người khiếm thính.
"Không, không nói......"
Cũng không biết Thẩm Dịch có quan tâm đến chuyện cô mạo muội nói chuyện với anh hay không, Tô Đường có chút chột dạ ngồi vào trong xe, Thẩm Dịch cũng theo sau vào, ngồi xuống bên cạnh Tô Đường, rồi tiện tay đóng cửa xe.
Trên người Thẩm Dịch có một mùi hương rất nhẹ, không phải mùi nước hoa, là một mùi hương khiến Tô Đường có cảm giác rất chân thật, lại rất quen thuộc, nhưng nhất thời Tô Đường không thể nhớ ra, cô kiềm chế không được mà quay sang nhìn Thẩm Dịch một cái, lại không ngờ Thẩm Dịch cũng đang nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt tò mò của Tô Đường, gương mặt kia có phần hơi ngạc nhiên ngẩn ra, dường như nhận ra chuyện gì đó, nụ cười của anh nhạt dần, nhưng thật ra cũng không nhạt đến mức biến mất hoàn toàn.
Ông Trần đặt mông ngồi xuống ghế lái, cười rất sâu xa,"Bác sĩ Chu còn nói hai người là thanh mai trúc mã đấy, nhìn không giống ....."
"Thanh mai trúc mã?"
Tô Đường ngây ngốc nhìn từng đường nét rõ ràng trên gương mặt Thẩm Dịch. Khi cô ba tuổi ba mẹ ly hôn, sau đó đều lập gia đình mới, không ai muốn nuôi cô nữa, cô đến ở với bà ngoại, chăm chỉ học tập mỗi ngày hướng về tương lai, đã hai tư tuổi chưa một lần yêu đương với ai...... Từ đâu lại xuất hiện một anh chàng trúc mã thế này?
"Tôi đã nói mà, cô gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang như Thiết kế Tô nhất định sẽ có mắt nhìn người, sao có thể quen một người bị điếc......"
Tô Đường hoài nghi mình ở Pháp ba năm nên trình độ Hán ngữ đã giảm sút nghiêm trọng, tự nhiên nhất thời không hiểu lời ông Trần vừa nói là khen cô hay trêu chọc cô, vì thế Tô Đường không trả lời ông, cô nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở ứng dụng ghi chú mới, đánh một hàng chữ, rồi đưa tới trước mặt Thẩm Dịch.
— Anh quen bà ngoại tôi?
Thẩm Dịch nhìn thoáng qua màn hình di động, lại nhìn người cầm điện thoại đang giơ trước mặt mình, anh gật gật đầu, rồi nhận điện thoại từ Tô Đường, hơi mím môi từ từ gõ hai câu sau câu kia của Tô Đường.
— Cô cứ nói bình thường đi, tôi có thể đọc khẩu hình miệng của cô. Nhưng tiếng Trung của tôi không tốt lắm, mong cô nói chậm lại một chút. Nếu cô có thể nói tiếng Anh, tôi sẽ đọc khẩu hình chuẩn hơn.
Tô Đường ngạc nhiên chừng một phút đồng hồ, nhìn nửa cái đầu trọc lốc bóng loáng của ông Trần đang ngồi tựa lưng ở ghế lái chính suy nghĩ một chút, mới nhận ra vừa nãy ông ta vừa cười vừa nói châm chọc anh, nhưng tất cả đều nằm ngoài tầm mắt Thẩm Dịch. Tô Đường phát hiện, hành vi này còn thiếu đạo đức hơn cả nói xấu sau lưng người khác.
Tô Đường lại cúi đầu nhìn Thẩm Dịch đang gõ chữ bằng di động, lông mày chau lại, cô lấy lại điện thoại từ tay anh.
— Tôi đã quên tiếng Anh gần hết rồi, nói tiếng Pháp được không?
Thẩm Dịch áy náy lắc đầu nhìn cô.
Tô Đường cong miệng cười mỉm.
— Nếu vậy chúng ta cứ gõ chữ đi, tôi không muốn ông Trần nghe thấy, anh và ông ta hình như cũng không quen thân lắm.
Thẩm Dịch thấy Tô Đường có chút trẻ con thì cong khóe miệng lên cười đáp lại.
— Tài xế của tôi đang tạm nghỉ, ông ấy là tài xế của mẹ hai tôi.
Tô Đường chau lông mày.
— Anh là công chúa Bạch Tuyết đấy à?
Thẩm Dịch mỉm cười không tiếng động, ngón tay thon dài sạch sẽ rõ ràng đã thả lỏng hơn, nhưng tốc độ đánh chữ nhanh đến mức khiến Tô Đường hoa cả mắt.
— Không phải, tôi là cô bé Lọ Lem, mẹ hai còn sinh một đứa em gái.
Tô Đường ngẩng đầu nhìn về phía ông Trần.
— Người kéo xe ngựa trắng của cô bé Lọ Lem đã biến thành chuột rồi sao?
Thẩm Dịch cười lộ ra hàm răng trắng bóng.
— Nói với ông ấy hộ tôi, trước mười hai giờ nhất định phải về đến nhà, nếu không chiếc xe này nhất định sẽ bị nhận hóa đơn phạt tiền mất.
Tô Đường ngây ngốc.
— Vì sao chứ?
— Trên đường cao tốc không cho phép chuột kéo xe bí đỏ.
Tô Đường vốn đang cúi đầu khẽ cười thì nghe Thẩm Dịch châm chọc,"Phụt" cô cười ra thành tiếng, khiến ông Trần nhìn thoáng qua kính chiếu hậu mà nói,"Thiết kế Tô, hóa ra cô quen anh ta thật à?"
"Quen chứ," Trong đầu Tô Đường bây giờ đang nghĩ tới cảnh một con chuột đầu trọc lốc ra sức kéo chiếc xe bí đỏ, khóe miệng cố kìm lại nhưng không thành công,"Vừa quen xong."
Nghe ông Trần nói như thế, Tô Đường mới nhớ tới vấn đề "Thanh mai trúc mã" kia.
— Trước kia chúng ta từng quen biết?
— Tôi đã gặp cô một lần.
Tô Đường vẫn không nhớ ra nên đành hỏi tiếp.
— Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?
— Đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi.
Tô Đường cẩn thận ngẫm nghĩ, hai mươi năm trước, cô mới bốn tuổi, chỉ nhớ rõ lúc ấy ngày nào cũng ở bên bà ngoài, làm cái đuôi theo sau lưng bà, ký ức ở viện dưỡng lão lúc ẩn lúc hiện.
— Ở viện dưỡng lão Bác Nhã sao?
Thẩm Dịch có chút vui mừng nhìn Tô Đường một cái, nhanh tay gõ bàn phím.
— Cô nhớ ra rồi?
Tô Đường chăm chú nhìn mặt Thẩm Dịch chừng năm giây.
— Anh đã làm đơn đăng ký hiến xác phải không?
Thẩm Dịch ngạc nhiên nhưng vẫn gật gật đầu, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.
— Hồi tám tuổi, trước khi đi Mĩ tôi đã viết đơn đăng ký hiến toàn bộ thân thể.
— Có thể tặng lại tôi chút ký ức không?
Thẩm Dịch đang ngồi dựa lưng vào ghế, cười đến run cả người, Tô Đường phát hiện dáng người anh cũng rất khá, nhìn qua có chút gầy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất.
Ông Trần không nhịn được lại liếc mắt nhìn kính chiếu hậu,"Thiết kế Tô, thảo nào bác sĩ Chu luôn khen cô là người rất tốt, đến nói chuyện với kẻ điếc cô cũng nhiệt tình như vậy nhỉ!"
Tô Đường có chút tức giận vì ông Trần cứ mở miệng là lại nhắc kẻ điếc tên câm, cô quay qua nhìn Thẩm Dịch, cố ý nói vừa chậm vừa rõ ràng,"Hai chúng tôi đang nói chuyện về một nhà hàng ở Châu Âu, ông chủ của nhà hàng đó rất thú vị, trước cửa nhà hàng có treo một tấm biển, trên biển có viết cấm người đầu hói và chó vào nhà hàng."
Ông Trần đành nuốt lại những gì định nói vào bụng.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thẩm Dịch, Tô Đường lấy di động ra gõ chữ.
—-Tôi nói nhanh quá à?
BẠN ĐANG ĐỌC
Thuật đọc tâm
RomanceTác giả: Thanh Nhàn Nha Đầu Thể loại: Hiện đại, ngọt sủng, hài, sạch, nam chính khiếm thính, HE. Độ dài: 65 chương. Tình trạng: Hoàn edit. Nguồn: https://truyenfull.vn/thuat-doc-tam/ Văn án Tình yêu của hai người họ bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ. ...