Chương 51

272 11 0
                                    

  Tô Đường im lặng hít luồng khí lạnh.

Cô chỉ nhớ lần đó làm loạn đã hại anh phải lo lắng một hồi, nhưng không ngờ chuyện đó còn để lại cho anh một mối họa lớn như vậy.

Thẩm Dịch thoải mái tựa người vào đầu giường, cúc áo nơi cổ áo vẫn chưa cài, cả người trông có vẻ hơi lười biếng, ánh mắt nhìn vào đôi môi cô không hề vui vẻ, ngược lại trông anh rất bình tĩnh, giọng Tô Đường có vẻ hơi run.

"Cô ta nhân lúc anh ra ngoài tìm em......đã lấy trộm mật khẩu của anh à?"

Thẩm Dịch gật đầu xác nhận, rồi anh cúi đầu nhanh chóng gõ một hàng chữ, Tô Đường còn chưa kịp hoàn hồn lại trong sự bất ngờ vừa rồi, thì những con chữ đơn giản mà rõ ràng, giọng điệu dịu dàng đã được đưa đến trước mặt.

—— Đó là lỗi của Tần Tĩnh Dao, anh không trách bản thân, thì hy vọng em cũng đừng trách mình nữa.

Tô Đường hơi ngẩn người, luồng khí lạnh vừa tràn vào lồng ngực bỗng trở nên nóng rực, cô kìm lòng không đậu mà bật cười.

Thẩm Dịch hơi chau mày lo lắng nhìn Tô Đường bật cười lớn như vậy, một tay anh đè xuống đệm để điều chỉnh tự thế ngồi, lúc ngẩng đầu lên tiện thể nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên bức tường đối diện, rồi anh cúi đầu gõ thêm mấy chữ nữa vào di động của Tô Đường, nhìn tần suất ngón tay chạm lên màn hình của anh cô đoán ít nhất anh sẽ gõ được ba mươi chữ, nhưng di động vừa được đưa đến trước mắt, Tô Đường chỉ nhìn thấy vài chữ ngắn ngủi.

—— Yên tâm, cô ta vẫn chưa làm được gì cả.

Khi Thẩm Dịch gõ chữ xong mới đưa di động đến trước mặt cô, Tô Đường không nhìn được quá trình gõ từng chữ này của anh, cô cho rằng vừa rồi anh đã do dự, nên mới xóa đi viết lại, độ tin cậy vào những chữ anh vừa viết đương nhiên giảm xuống.

"Nếu cô ta không làm gì, thì chuyện bất ngờ hôm 24 ấy là như thế nào?"

Thẩm Dịch không chút do dự mà trả lời.

—— Tần Tĩnh Dao rất cẩn thận, anh đoán cô ta lo anh sẽ thay đổi mật khẩu thường xuyên, nên lần đầu tiên chỉ trộm mật khẩu sau đó mới tạo cơ hội thử xem sao.

Trình độ tiếng trung của Thẩm Dịch khá hạn chế, cách chọn từ của anh cũng rất rõ ràng dễ hiểu, nhất là khi đang nói chuyện nghiêm túc, nếu như anh không hiểu ý nghĩa của từ đó nhất định sẽ không dùng.

Tô Đường tin ba chữ, "tạo cơ hội" này nhất định không phải anh dùng sai.

Vậy thì chỉ có thể giải thích theo một hướng duy nhất.

"Ý của anh là, cửa sổ văn phòng anh hôm ấy do cô ta cố ý phá hỏng?"

Thẩm Dịch không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ lẳng lặng kể lại sự thật vào di động.

—— Ngoài rãnh cửa bị kẹt bởi mấy hạt đào, hôm ấy cô ta bảo chắc là mấy con chim tha tới, anh cũng không để ý lắm.

Thẩm Dịch trần thuật lại câu chuyện mà mặt chẳng chút biến sắc, lại còn nửa đùa nửa thật thêm một câu trông có vẻ mang tính học hỏi rất khiêm tốn.

—— Từ góc độ của một kiến trúc sư công trình gỗ, em nghĩ xác suất để xảy ra chuyện đó là bao nhiêu?

Đối với Tô Đường cô không nghiên cứu nhiều về sinh vật học mà môi trường học, cô không biết trong mùa này xác suất để một con chim bay qua trước cửa sổ của một tòa nhà cao tầng lại đúng lúc ngậm một hột đào là bao nhiêu, nhưng trùng hợp là con chim này thả đúng hột đào đó ở cửa sổ cạnh bàn làm việc của Thẩm Dịch, sau đó khiến anh trúng gió mà bị cảm, sau đó trong máy tính cá nhân của anh lại xuất hiện một dấu vết đăng nhập bất thường, chứng tỏ đây là một kế hoạch rất hoàn hảo.

Tô Đường lắc đầu, "Có thể cho rằng xác suất đó bằng không."

Có thể khiến một người cẩn thận như Thẩm Dịch lại chẳng mấy để ý hàng loạt chuyện trùng hợp vớ vẩn đó, cũng chỉ có thể là người có giác quan siêu việt hiểu Thẩm Dịch đến từng đường tơ kẽ tóc mới có thể làm được......

"Không đúng......"

Trong lòng Tô Đường vừa dâng lên một cảm giác khó tả, nhưng lại bị một nỗi ngờ vực phá tan hoàn toàn, "Nếu nói như vậy, cô ta đã lấy được mật khẩu từ lâu rồi, Trần Quốc Huy còn tốn tiền thuê vị hôn phu của Thẩm Nghiên đến tung kế điệu hổ ly sơn để làm gì?"

Thẩm Dịch chắc hẳn cũng không hiểu cụm từ "Điệu hổ ly sơn" đó có ý nghĩa gì, anh hơi ngẩn ra, nhưng thấy Tô Đường nhắc tới vị hôn phu của Thẩm Nghiên, nên cũng hiểu qua loa được nỗi hoang mang của Tô Đường, không biết tại sao, đột nhiên anh nở nụ cười.

Cái nắng ba bốn giờ chiều đã dịu nóng hơn hẳn, bức màn che màu nhạt tao nhã khép chặt, hơn phần nửa ánh nắng không xuyên qua được tấm màn, ánh sáng trong căn phòng mờ mờ dịu nhẹ, Thẩm Dịch khẽ mỉm cười, nhưng Tô Đường vẫn cảm thấy người trước mặt cô bỗng sáng rực.

—— Mật khẩu máy anh cứ chín mười ngày sẽ đổi một lần, mật khẩu tài khoản làm việc thì cứ ba mươi ngày sẽ tự động đổi một lần, mật khẩu mới sẽ tự động được gửi về email cá nhân của anh. Đợt nghỉ lễ quốc khánh đúng vào lúc đến ngày thay mật khẩu toàn bộ máy, nên cô ta phải đánh cắp lại lần nữa.

Tô Đường nhìn anh ngẩn người, đưa ánh mắt từ màn hình di động lên mặt Thẩm Dịch thì mới phát hiện, nụ cười trên gương mặt anh càng thêm sâu.

Thẩm Dịch lẳng lặng nhìn cô, dường như đang chờ một câu động viên từ cô vậy.

Tô Đường chẳng có chút thương cảm nào với anh cả.

Nhiều mật mã như vậy, còn thay đổi rất thường xuyên, có thể tưởng tượng ra trí nhớ của người đó đáng sợ đến mức nào.

Trước đây cô cũng đã từng bắt nạt anh một vài chuyện, không chừng chẳng thể trông cậy vào năm rộng tháng dài mà xóa sạch tội lỗi đó của cô rồi...

Tô Đường còn chưa nghĩ ra cách khen anh thế nào để trông không dối lòng cho lắm, thì chiếc di động đang nằm trong tay Thẩm Dịch bỗng rung lên một cái.

Thẩm Dịch đang định nhấn mở tín nhắn kia, Tô Đường mới nhận ra anh đang cầm di động của cô.

"Này này này ——"

Tô Đường nhào tới cướp lại di động của mình.

Tin nhắn đó là do Từ Siêu gửi tới, nội dung chỉ có năm chữ.

—— Hai mươi phút nữa đến.

Phía trên tin nhắn này còn một tin nhắn nữa, là tin nhắn cách đây vài phút từ di động của cô gửi đi.

—— Có thể xuất viện rồi, nếu tiện thì nhanh qua đón anh nhé. Thẩm Dịch

Tô Đường mới đột nhiên nhận ra, số lần anh chạm tay lên màn hình hoàn toàn không phù hợp với số chữ anh vừa viết, là vì anh lén cô nhắn cho Từ Siêu tin nhắn đó.

"Ai nói anh có thể xuất viện!"

Thẩm Dịch cười cười, vươn tay về phía Tô Đường.

Một khi cho anh có quyền lên tiếng, thì cuối cùng người không nói được lời nào nhất định sẽ là cô, Tô Đường không cam tâm khi đưa di động cho anh, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng nỡ mắng mỏ anh.

Thẩm Dịch nhận chiếc di động mà Tô Đường phụng phịu đưa, không nói thẳng mà ranh ma viết.

Thuật đọc tâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ