Chương 42

250 12 0
                                    

  Triệu Xương Kiệt dường như chỉ muốn dựa vào quan hệ của cô và Thẩm Dịch mà xả hết những giận giữ đối với Thẩm Dịch mà thôi, Tô Đường vào thang máy, Triệu Xương Kiệt cũng không đuổi theo mà xoay người đi mất.

Thời gian cơm trưa, cả văn phòng to như vậy chỉ có vài đồng nghiệp nữ có thói quen mang cơm trưa theo để ăn, đang vùi đầu trước bàn làm việc của mình ăn cơm, Tô Đường uống thuốc và vài hớp nước vẫn còn nóng trong bình giữ nhiệt, giống như bông cúc ỉu xìu gục xuống bàn chờ thuốc có tác dụng.

Bồn hải đường đặt bên cạnh đồng hồ máy tính, Tô Đường nghiêng đầu nằm, nhìn thẳng vào nó.

Tô Đường nhận thấy hoa Hải đường là một loài hoa kiên cường, khi hoa héo tàn rồi không lâu sau lại có nụ hoa mới nhú ra, không lâu sau sẽ là một nhúm hồng hồng, dưới ánh mặt trời rực rỡ, nhìn lại gần có thể nhìn thấy những cánh hoa mềm mại giống như thủy tinh nửa trong suốt rực rỡ sắc màu.

Những đồng nghiệp khác trong văn phòng đều trồng những chậu xương rồng xanh biếc hấp thụ ánh sáng, chỉ có mình cô có hoa.

Có đôi khi, ý sâu xa của Thẩm Dịch ngay cả cô cũng không hiểu được hết.

Tô Đường nhìn hoa ngẩn người, một cô đồng nghiệp khoảng bốn mấy tuổi cơm nước xong đi qua phòng giải khát, qua bàn Tô Đường thì vỗ vai cô, ân cần nhìn cô.

"Tiểu Tô, sao thế, ốm à?"

Tô Đường không quen ngủ trưa, sau bữa cơm cô thường làm một ly cafe đen và bắt đầu làm việc, mấy đồng nghiệp lớn tuổi đều than tuổi trẻ có nhiều sức khỏe.

Tô Đường ngẩng đầu lên: "Chị Chu, em không sao đâu ạ, em là đến..."

Tô Đường nói xong, cười khổ chỉ vào bụng mình, chị Chu cười: "À... cái này sao, nhịn thêm vài năm nữa, hồi trẻ chị cũng như em, kết hôn sinh con xong là hết."

Tô Đường xấu hổ khi nghe từ kết hôn sinh con, đành ừm à gật đầu cho qua.

Chị Chu cười nói: "Nếu em không thích mấy thằng nhóc ở đây thì mấy ngày nữa đến tập đoàn học có thể để ý bên đó chút, năm nay nhiều đứa tới, nhất định có người hợp với em."

"Đến tập đoàn học tập?" Tô Đường nghe vậy thì không để ý tới mấy 'thằng nhóc' nữa, cô mông lung hỏi: "Sao em không nhận được thông báo gì nhỉ, khi nào mới đi ạ?"

"Chị cũng không rõ, nghe nói bên tập đoàn lấy mấy tập hồ sơ nhân sự của mấy người mới đi, hình như định làm huấn luyện gì đó, chị nghe thấy chị Trần bên bộ phận nhân sự nói." Chị Chu nói xong, vỗ vai Tô Đường: "Có lẽ còn chưa sắp xếp gì, mấy ngày nữa sẽ thông báo cho các em."

Tô Đường cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại không nói ra được "A, vâng ạ."

"Em cứ nghỉ ngơi một lát, để chị lấy nước nóng cho hen."

"Không cần không cần.... cảm ơn chị Chu."

Chị Chu vừa đi, Tô Đường lập tức cầm điện thoại nhắn tin cho Lục Tiểu Mãn.

—— Hồ sơ nhân sự của tôi bị chuyển lên tập đoàn rồi hả?

Lục Tiểu Mãn lập tức gửi tin nhắn thoại, nghe giọng ậm ờ có vẻ còn chưa kịp nuốt miếng bánh ngọt xuống.

—— Không biết, cậu nghe ai nói vậy?

Tô Đường gửi tin nhắn lại cho Lục Tiểu Mãn mới phát hiện, đã lâu rồi cô chưa dùng chức năng ghi âm tin nhắn thoại cho WeChat.

—— Nghe chị Chu trong phòng tôi nói, chị ấy nói hồ sơ của mấy người mới đều bị tập đoàn lấy, hình như muốn huấn luyện gì đó.

Lục Tiểu Mãn lại gửi tin nhắn thoại, giọng nói hơi tức giận, có lẽ miếng bánh vừa rồi hơi khó ăn.

—— Đầu óc cậu bị choáng à, huấn luyện thì huấn luyện, hồ sơ gốc của các cậu đều có trên máy chủ, chỉ cần di chuột là có thể tra được trong mạng nội bộ, nhàn rỗi không có chuyện gì thì lấy hồ sơ tuyển dụng làm gì vậy?

Tô Đường dở khóc dở cười, vừa rồi cô đã cảm thấy không đúng ở chỗ nào, có lẽ chính là chỗ này...

Có lẽ Lục Tiểu Mãn đang ở cùng bộ phận nhân sự, Tô Đường còn chưa nhắn tin nhờ cô ấy hỏi thì cô ấy đã gửi tin nhắn thoại.

—— Tôi vừa đi hỏi, hồ sơ của các cậu đúng là đã bị chuyển đi, tập đoàn trực tiếp tìm chị Trần làm, hôm trước tăng ca vào ngày nghỉ loay hoay suốt, chị Trần có nói mà chúng tôi cũng không để ý. Lát nữa tôi sẽ hỏi giúp cậu xem huấn luyện gì, lúc tôi tới có tham gia huấn luyện thì cũng không bị điều hồ sơ, có thể là người tập đoàn bị Thẩm vương tử hù dọa.

Tô Đường bị câu nói 'Thẩm vương tử' chọc cười, than một tiếng, ném di động lên bàn, rồi lại nằm xuống.

Theo một góc độ nào đó, cô cũng cảm kích Triệu Xương Kiệt, nếu anh ta không cam tâm tình nguyện bước vào vũng nước đục tập đoàn Hoa Chính này, chó ngáp phải ruồi giúp Trần Quốc Huy không còn dây dưa với Thẩm Dịch nữa, có lẽ cô sẽ vì chuyện hồ sơ tuyển dụng này mà suy nghĩ miên man cả kỳ nghỉ lễ.

Tô Đường nhìn bồn Hải đường mà suy nghĩ, không biết cuối tuần này có nên khuyên bà ngoại đi cùng cô đến nhà Thẩm Dịch ăn cua thì điện thoại trên bàn lại rung lên.

Là tin nhắn Thẩm Dịch gửi tới.

—— Tối này em có bận việc gì không?

Tô Đường giật mình khi nhìn thấy câu hỏi mang đầy mục đích hẹn hò, không hề do dự trả lời ngay,

—— Không có.

Quả nhiên Thẩm Dịch gửi lời mời.

—— Buổi tối cùng đi ăn cơm nhé?

Tô Đường lại reply ngay.

—— Em muốn ăn KFC!!!!!

Mỗi tháng tới ngày này, chỉ cần bụng không đau, Tô Đường luôn chìm trong chấp nhất muốn ăn, và nhất là khát vọng với những thực vật đầy mỡ, nhưng từ kinh nghiệm làm y tá và chăm sóc lâu năm của bà ngoại, bà chưa bao giờ đồng ý với khát vọng này của cô.

Phần cơm trưa thịt bò cà ri hoàn toàn không thỏa mãn được cô, lúc này cơn đau đã dần biến mất, Tô Đường chỉ muốn gặm gà chiên.

Nhưng gửi xong rồi Tô Đường mới nhớ, hình như trong KFC không có gì phù hợp để Thẩm Dịch ăn.

Chủ nhật còn chưa tính, hôm nay là ngày làm việc của anh, cơm nước xong rồi còn phải đi làm.

Thuật đọc tâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ