Chương 3: Vương Bát Khâu

689 35 0
                                    

Tôi vừa định lên tiếng, bỗng nhận ra là không ổn. Bây giờ tôi mà hó hé một cái là lộ tẩy ngay, lúc này tôi không thể nói gì được, chỉ có thể nghĩ cách xem nên làm thế nào.

Vào lúc này chú Ba nên làm gì? Chú Ba sẽ xử lý thế nào đây?

Trong đầu tôi rối tung lên như mớ bòng bong, mắt thấy Vương Bát Khâu đã đến trước mặt tôi. Nhìn thấy mặt tôi, lão ta lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Tôi nhìn lão, trong nháy mắt ấy, lập tức nghĩ ra được một biện pháp duy nhất để không bị lộ tẩy. Tôi đón bước tiến của lão ta, rồi vung tay trái lên, thẳng tay đấm một cú trời giáng vào giữa sống mũi lão.

Lão ta bị bất ngờ, không kịp đề phòng, tức thì bị tôi quật ngã xuống đất. Tay tôi tức thì đau nhức kinh khủng, nhưng tôi vẫn cắn răng nhịn được, rồi lập tức sấn đến đấm lão một cú nữa. Lão vừa mới lồm cồm bò dậy được thì lại bị quật ngã ra đất lần nữa. Tôi nhớ lại những lời lão đã nói trong bữa cơm hôm nọ, lửa giận phừng phừng bốc lên, đằng nào thì cũng chẳng biết có che giấu được cái gì hay không, bây giờ cứ đánh cho đã đời đã rồi tính sau. Vì vậy, tôi sấn sổ xông đến vừa giẫm vừa đạp lão ta túi bụi.

Cảnh này trông đến là ác, đánh lộn mà toàn nhằm thẳng mặt, ngay cả cơ hội để đánh trả cũng không có. Bốn tên thuộc hạ sau lưng lão cuối cùng cũng hoàn hồn, lũ lượt xông lên. Nhưng Phan Tử lập tức chắn trước mặt tôi, nói với chúng: "Muốn chết thì cứ lên đây, mỗi thằng một dao, trong vòng ba phút tao mà không xiên chết được chúng mày thì tao làm cháu."

Phan Tử dữ tợn như thế nào, ai cũng đều biết tiếng, tức thì, cả bốn tên đều không dám động đậy gì nữa.

Đến lúc này, tôi đánh nhiều đến nỗi tay cũng tê dại không còn cảm giác rồi, chỉ sợ đánh thêm chút nữa, tiền chữa tay cho tôi còn nhiều hơn cả tiền chữa thương cho lão ta ấy. Tôi cũng không thể làm lố hơn nữa, liền đạp lão ta thêm vài cái, rồi quay lưng đi thẳng.

Phan Tử thấy tôi bỏ đi, liền quay ra nhổ toẹt vào mặt bọn chúng một cái, rồi cũng đi theo tôi. Chúng tôi đi qua một đoạn giao lộ, thấy mấy tên thuộc hạ kia đang xông vào đỡ Vương Bát Khâu dậy. Tôi bước nhanh hơn, đi đến vị trí khuất mắt bọn chúng, mới phát hiện tay mình đã sưng vù lên như cái bánh bao.

"Lần sau cứ bạt tai thôi." Phan Tử nói: "Dùng nắm tay mà đấm là đã chừa mặt mũi cho lão ta rồi."

Tôi quay ra nhìn phía sau một chút, rồi hỏi: "Không lộ chứ?"

"Không hẳn, chắc chắn là lão ta đã bày tai mắt theo dõi tôi hoặc cậu suốt rồi, thấy dáng vẻ bây giờ của cậu, nghĩ là Tam Gia đã quay về, mới lập tức đến đây xem tình hình thế nào. Phản ứng vừa nãy của cậu khá tốt, mỗi tội đánh vẫn chưa đủ ác."

"Còn chưa đủ cơ à?"

"Nếu là tôi ra tay, thì chúng ta không cần lo bọn chúng có nhìn ra hay không." Phan Tử nói, "Nhưng mà, bất kể lão ta có nhìn ra hay không, thì trận đòn này cũng đủ khiến lão ta lớ ngớ rồi, tạm thời cứ mặc kệ lão ta, chúng ta đi mau thôi."

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ