“Xin Tam Gia dạy bảo!”
“Tôi nói đơn giản một chút. Nhà họ Trương là một gia tộc lớn, đương nhiên sinh sống ở ngoài làng Ba Nãi, rất có thể là ở ngoài cả tỉnh này. Nếu như trong gia tộc có người qua đời, theo tập tục quy táng, bọn họ sẽ phải đến Ba Nãi, như thế, trong làng Ba Nãi thế nào cũng có người ngoài xuất hiện. Ở đây có hai khả năng có thể xảy ra, một là, số lượng người ngoài này quá ít, thi thể lại được lén gói lại, hoặc hai là, quan tài hoặc thi thể rất nặng, số lượng người ngoài rất đông, thậm chí còn phải cần đến cả một đội ngũ đưa ma.” Tôi châm một điếu thuốc, “Khả năng đầu tiên không lớn lắm, chạy đi chạy lại trong núi sâu vùng này cần rất nhiều vật tư, hai ba người cõng một cái xác chạy vào núi là chuyện không thực tế. Còn khả năng thứ hai, tất cả những đặc thù của khả năng này lại vừa khéo trùng khớp với sự xuất hiện của đội khảo cổ.”
Phan Tử vỗ đùi cái đét, đã hiểu ra rồi.
“Ối mẹ ơi, vậy tức là, đó vốn không phải là đội khảo cổ! Mẹ kiếp, đội khảo cổ năm đó lại chính là người nhà họ Trương đến Trương gia cổ lâu đưa ma?”
Tôi gật đầu: “Cái tên ‘đội khảo cổ’ này được bơm vào trong đầu chúng ta trước, in đậm ở đó, khiến chúng ta vẫn luôn nghĩ rằng đã là đội khảo cổ thì nhất định phải đào bới cái gì đó ra ngoài. Thế nhưng, có lẽ bọn họ đến đây vốn không phải là để đào thứ gì ra.”
Tiểu Hoa gật đầu: “Bọn họ đến là để đưa ma.”
“Nhưng mà, Hoắc Linh cũng nằm trong số đó mà.” Tôi nói, “Chẳng lẽ cô ấy lại là người nhà họ Trương?”
“Không không không, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, kết hợp tất cả các tư liệu lại.” Tiểu Hoa nói, “Như chúng ta đã biết, đội khảo cổ đó có điều kiện rất cao, thậm chí còn được một vị lãnh đạo quốc gia nào đó mời gặp mặt.” Tôi nói, “Có người đã cho ta biết, sự kiện năm đó có ảnh hưởng rất mạnh của chính trị, bối cảnh rất sâu, thậm chí có quan hệ trực tiếp đến cấp cao nhất rồi.”
Tiểu Hoa nói tiếp: “Ban đầu chúng ta đều cho rằng, bọn họ ở đây là để tìm Trương gia cổ lâu, sau đó đã cầm thứ gì đó ra ngoài. Manh mối duy nhất chính là những cục sắt kia.”
Tôi nói: “Bây giờ chúng ta đều biết, có thể bọn họ không phải muốn lấy đồ ra, mà là đưa thứ gì vào trong. Bọn họ vốn là đi đưa ma, mà trong đội ngũ đưa ma đó có cả Hoắc Linh. Hoắc Linh không phải người họ Trương, nhưng mà, một gia tộc lớn đi đưa ma, vẫn có thể có nhiều người thuộc các gia tộc khác họ.”
Tôi và Tiểu Hoa cùng im lặng. Đầu óc tôi bỗng nhiên có chút cứng ngắc, không phải là do suy nghĩ rối tung lên, mà là suy nghĩ đã quá rõ ràng, rõ đến nỗi cứng ngắc.
Mãi hồi lâu sau, Phan Tử mới nói: “Tổ sư cha nhà chúng nó, những thứ này tôi đếch hứng thú, tôi chỉ muốn biết, nếu suy đoán của mọi người là thật, thế thì bọn họ đã đưa ai vào trong?”
Tôi ghìm cảm giác kinh ngạc trong lòng xuống, lắc đầu hỏi Tiểu Hoa: “Họ Trương là họ phổ biết nhất thiên hạ rồi, chẳng lẽ là Trương Đại Phật Gia?”
BẠN ĐANG ĐỌC
Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8
Bí ẩn / Giật gânĐạo mộ bút ký - 盗墓笔记 Quyển 8 Đại kết cục - 大结局 Tác giả: Nam Phái Tam Thúc - 南派三叔 Thể loại: Bí ẩn, phiêu lưu mạo hiểm, kinh dị. Nhà xuất bản: Hữu nghị Trung Quốc, Văn nghệ thời đại, Văn hóa Thượng Hải. Tình trạng sáng tác: Đã hoà...