Tôi đưa Muộn Du Bình đến Lâu Ngoại Lâu, tìm một bàn kê gần cửa sổ. Sắc trời thật u ám, mây đen trĩu nặng bao phủ bầu không, có lẽ chẳng mấy chốc trời sẽ mưa.
Muộn Du Bình vẫn trầm lặng như thường lệ, cũng may từ lâu tôi đã quen với thái độ hờ hững này của hắn nên tự động gọi món, nhìn sang thì thấy hắn vẫn lặng lẽ dõi mắt ra bên ngoài cửa sổ.
Tôi hiểu rõ, nếu mình không mở miệng nói chuyện thì tình hình này sẽ cứ tiếp diễn cho đến khi hắn rời đi. Hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện trước để phá tan bầu không khí tẻ nhạt này đâu.
Ngồi năm sáu phút đồng hồ để gió Tây Hồ lùa cho lạnh ngắt, khi món ăn đầu tiên được dọn lên, tôi châm điếu thuốc lá rồi hỏi: "Chuyện của anh đã xong rồi hả?"
"Ừ." Hắn khẽ gật đầu. Tôi nhận ra trong ánh mắt hắn thực sự đã không còn thấy vẻ cố chấp trước kia nữa, mà thay vào đó là cảm giác hờ hững càng lúc càng khắc sâu. Không giống như khi hắn mất đi ký ức, loại hờ hững sâu sắc này toát ra từ một tâm hồn bình yên đến cực điểm.
"Mọi chuyện đã xong cả rồi sao?" Tôi hỏi hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn tôi: "Ừ, kết thúc cả rồi."
"Vậy chuyện sau này anh tính sao? Có tính đi đâu không? Nếu không thì hay là anh ở lại Hàng Châu nhé?" Tôi hỏi, âm thầm tính toán số tài sản của mình. Gần đây giá nhà đất ở Hàng Châu tăng chóng mặt, cái tên nghèo kiết xác này nếu muốn mua nhà ở Hàng Châu thì thế nào chẳng phải hỏi vay tiền tôi! Tiền của hắn cũng chẳng biết là tiêu vào chỗ nào hết rồi, xưa nay tôi chưa từng thấy trong túi quần hắn có tờ tiền nào lớn. Mẹ nó chứ, tôi đâu có đủ tiền! Nếu hắn tới tìm tôi để vay tiền mua nhà thật, chắc tôi đành khuyên hắn thuê phòng ở tạm một thời gian đã rồi tính sau.
"Tôi sẽ trở lại nơi mình cần phải đến." Hắn nói.
"Anh phải đi đâu? Có xa không?" Tôi hỏi hắn. Hắn nhấc đũa lên, lặng lẽ gắp một nhúm thức ăn, khẽ gật đầu.
"Vậy anh đến là để..." Tôi rất ít khi nói chuyện đứng đắn với hắn như thế này nên cảm thấy khá là gượng gạo, đành phải đưa đẩy câu được câu chăng theo hắn.
"Tôi đến để từ biệt cậu." Hắn nói, "Khi mọi chuyện đều đã kết thúc, tôi nghĩ, mối liên hệ giữa tôi và thế giới này, hình như bây giờ chỉ có mình cậu."
"Không sao đâu, sau này anh có thể gọi điện thoại hoặc là viết thư cho tôi mà. Anh không biết đánh máy, nhưng viết chữ chắc phải biết chứ?" Tôi nói, "Xã hội hiện đại rồi, không có khoảng cách nào là xa xôi về mặt ý nghĩa thực sự cả."
Hắn không hề phản ứng, vẫn cắm cúi ăn.
Động tác của Muộn Du Bình rất nhẹ nhàng, gần như không hề dùng sức. Thật ra đây là do lực cổ tay hắn cực mạnh, thêm vào đó là khả năng khống chế động tác chuẩn xác cực kỳ. Trước đây, những lúc ăn cơm cùng với hắn luôn có nhiều người vây kín xung quanh nên tôi cũng không quá chú ý đến hắn, hiện giờ nhìn kĩ mới thấy thật là một chuyện hay ho.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8
Mystery / ThrillerĐạo mộ bút ký - 盗墓笔记 Quyển 8 Đại kết cục - 大结局 Tác giả: Nam Phái Tam Thúc - 南派三叔 Thể loại: Bí ẩn, phiêu lưu mạo hiểm, kinh dị. Nhà xuất bản: Hữu nghị Trung Quốc, Văn nghệ thời đại, Văn hóa Thượng Hải. Tình trạng sáng tác: Đã hoà...