Lần đầu tiên Bàn Tử tỉnh lại là vào bốn tiếng sau đó. Chúng tôi cứ ngồi chờ anh ta, trong lòng nóng như lửa đốt, Tiểu Hoa đã chuẩn bị xong xuôi tất cả rồi. Nhưng sau khi tỉnh lại, anh ta chỉ kiên trì được chừng mười mấy phút là lại ngủ. Sau đó lại tỉnh thêm hai ba lần nữa, nhưng vẫn luôn trong trạng thái đờ đẫn, không thể nào nói chuyện gì được.
Chị Câm nói cơ thể anh ta đã kiệt sức quá độ, bèn tiêm cho anh ta thêm một ít protein. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi nghiên cứu tấm bản đồ vẽ trên bụng anh ta. Dựa vào tình trạng vết thương cũ hay mới, chúng tôi đoán được đại khái hướng đi. Những vết rạch này cứ mỗi lần ngoặt một cái là lại có mấy ngã rẽ, dựa vào độ phức tạp của hoa văn trên bụng Bàn Tử, có thể thấy hệ thống khe nứt bên dưới kia còn phức tạp hơn cả tưởng tượng của chúng tôi.
Tôi vô cùng sốt ruột, không biết chúng tôi cứ ngồi chờ như thế liệu có phải đang phí phạm thời gian hay không. Bàn Tử bảo chúng tôi lần theo hình vẽ mà cứu người, vậy thì chắc chẳn, dựa vào hình vẽ này là có thể cứu được mọi người ra rồi. Nhưng Tiểu Hoa là người tỉnh táo nhất trong số mấy người bọn tôi, cậu ta cho rằng chúng tôi không có bất kỳ tư liệu nào hữu dụng hơn, ngoài tấm bản đồ lộ tuyến này, bây giờ mà xuống dưới, mức độ nguy hiểm quá cao, có lẽ không những không cứu được bọn họ, mà thậm chí còn để bị mắc kẹt luôn dưới ấy nữa.
Phan Tử lúc trước đã nhắc nhở tôi, phải chịu trách nhiệm với sinh mạng của tất cả mọi người, cho nên, Tiểu Hoa nói đúng. Tôi cũng luôn luôn tự nhủ như thế, nhưng dù tôi có tự nhủ biết bao nhiêu lần, thì trong lòng tôi vẫn chỉ có sốt ruột.
Lại chờ thêm bốn tiếng nữa, Bàn Tử vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này, Tiểu Hoa mới quyết định hành động.
Cậu ta và Phan Tử dẫn người đi xuốn trước, mò mẫm đi theo tấm bản đồ lộ tuyến này, để xem có chính xác hay không. Tôi ở phía trên, chờ Bàn Tử tỉnh lại trước. Đây cũng là phương án lúc trước của Phan Tử.
Tôi bảo cậu ta phải cực kỳ thận trọng, cậu ta với Phan Tử, hai người này đối với tôi quá quan trọng. Ván cờ này nếu chỉ dựa vào một mình tôi, thì không thể hạ cờ được. Tiểu Hoa nói với tôi, một khi cảm thấy nguy hiểm, cậu ta sẽ không mạo hiểm, nếu không cậu ta đã chia nhóm với Phan Tử mà xuống rồi. Hai người đi xuống cùng nhau chính là để phòng ngừa vạn nhất, nếu có gì thì còn có người truyền tin tức ra ngoài, người còn lại ở nguyên tại chỗ chờ nhóm thứ hai đến.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi liền đến lều của Bàn Tử, kéo Tú Tú đi cùng để chăm sóc Bàn Tử, để phòng ngừa ngộ nhỡ Chị Câm thấy tôi ở một mình lại mò đến chất vấn tôi.
Từ lúc đám Tiểu Hoa xuống dưới cho đến khi Bàn Tử hoàn toàn tỉnh lại là vừa chẵn một ngày, lúc đó đã là chạng vạng tối ngày hôm sau.
Tất cả mọi việc dường như vẫn còn thuận lời, cũng chưa thấy tin tức xấu gì truyền đến, điều này làm tôi miễn cưỡng bớt lo âu, cho nên, sau khi Bàn Tử tỉnh lại, tôi vẫn còn chút kiên nhẫn chờ anh ta hồi phục hẳn.
Lần đầu tiên tôi thấy có người mới tỉnh dậy lại có trạng thái như anh ta. Đầu tiên anh ta mở mắt ra nhìn chóp lều, phải đến mười mấy phút sau đôi con ngươi anh ta mới động đậy, ánh mắt từ từ liếc về phía bọn tôi, liếc xong, lại nhắm mắt lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8
Mystery / ThrillerĐạo mộ bút ký - 盗墓笔记 Quyển 8 Đại kết cục - 大结局 Tác giả: Nam Phái Tam Thúc - 南派三叔 Thể loại: Bí ẩn, phiêu lưu mạo hiểm, kinh dị. Nhà xuất bản: Hữu nghị Trung Quốc, Văn nghệ thời đại, Văn hóa Thượng Hải. Tình trạng sáng tác: Đã hoà...