"Dậy đi nhóc con. Chúng ta tới rồi."
Jihoon lơ mơ tỉnh dậy, vươn vai cổ họng phát ra tiếng rên rỉ. Dù cố gắng thế nào thì bạn vẫn không thể nào cảm thấy thoải mái khi ngủ trên xe được. Hyungwon đã ra ngoài khi Jihoon nhận ra cảnh vật xung quanh xe cậu đã toàn là màu xanh, xanh, và nhiều thật nhiều xanh lá cây. Jihoon nhảy vọt xuống xe và nhìn quanh, miệng cậu hơi mở ra vì cậu hoàn toàn có thể hiểu nơi không có các thiết bị tiện ích nghĩa là sao rồi. Không có đường dây điện nào cả, không có tháp thu sóng điện thoại, không ô tô, thậm chí còn không có con đường nào cho ra trò! Nó dường như là bọn họ đang ở bên trong một không gian kín của khu rừng nào đó. Cậu quay sang Hyungwon, vẫn còn hơi sốc. "Chúng ta đang ở đâu?"
"Đâu đó trong núi. Tôi đã nói với cậu trước đó mà." Hyungwon cười nói sau đó lấy hành lý. "Tôi sẽ ở đây một ngày và mai sẽ trở về. Tôi phải đi thăm họ hàng mình. Cậu, tróng lúc đó, sẽ ở cùng với vài bệnh nhân ở đây."
"Những người khác." Jihoon hoài nghi, đã bước vào nhà thuốc. Hyungwon gật đầu. "Họ cũng ở đây để phục hồi sức khỏe. Cậu sẽ gặp họ sớm thôi." và nói về nhà thuốc này, cậu không thấy nó đâu cả. "Nó ở đâu?"
"Quẹo phải"
Jihoon quay lại và mắt cậu mở lớn như muốn thu hết cảnh vật vào mắt. Nó thật lớn. Nhìn giống như một loại nhà trên cây, nhưng không phải. Tất cả mọi thứ được làm từ gỗ và căn nhà có 2 lầu., và ở trên đang mở một cái quán nhỏ, với cái bảng hiệu màu mè đề cafe lee và một vài chiếc bàn cho khách. "Cái quái, ai sẽ ăn ở đây chứ?" Jihoon lẩm bẩm một mình, nhưng Hyungwon vẫn là nghe cậu nói gì.
"Những nông dân và mọi người gần đây. Một vài người lang thang." Hyungwon trả lời rõ ràng khi họ vào quán cafe. Nó có một con đường sỏi dẫn vào trong nhưng không có cửa, bạn chỉ việc đi thẳng vào. Và thật lạnh, nên Jihoon biết rằng việc thiếu điều hòa không phải là vấn đề nữa. Thiết kế nội thất của căn nhà cảm thấy rất ấm cúng. Nó như một ngôi nhà mây hồi những năm 80, tường và sàn tất cả đều bằng gỗ. Nhưng có vài lý do để ở đây có một cái ban công. Jihoon đặt túi xuống một góc và tiến đến mép ban công sau đó thở hổn hển.
Ngôi nhà được treo trên một vách đá!
"what the hell!" Jihoonn vừa nói vừa thở hổn hển, Hyungwon ngọ nguậy chân mày rồi hớp một ngụm cafe, tựa lưng vào quầy thu ngân. "Tôi nói là cậu sẽ thích nó thôi."
Jihoon ngó xuống dưới và nó thật sự cao. Như là, cái độ cao mà nếu như bạn rớt xuống thì xác định sẽ chết ngay lập tức. Có mấy tấm đệm ở ban công và mấy cái bàn thấp nữa, có nghĩa là bạn có thể vừa ăn vừa lủng lẳng chân xuống vách đá. Jihoon cười. Đây là thứ mà cậu chưa bao giờ thấy trước đây. Cậu có thể sáng tác được nhiều thứ ở đây! Cái suy nghĩa khiến cậu thích thú, nhưng sau đó cậu chợt nhớ lại rằng mình làm gì có mang laptop. Hoặc bất kì chiếc piano điện nào. Và cậu lại thở dài. Đây là nhược điểm suy nhất.
Một chàng trai trạc tuổi Jihoon đang đứng sau quầy thu ngân, với một chiếc mũi cao và mái tóc đen còn hơi ướt do mới tắm. Cậu ta đi ra khỏi quầy và ngồi xuống bên cạnh Jihoon, có chút ngạc nhiên. "Xin chào! Chào mừng đến với cafe lee! Cậu là khách hay bệnh nhân!" Mặc dù cậu ta hỏi nhưng nghe vẫn như là đang chào đón. Jihoon quay lại và nhìn chàng trai ấy, hơi ngạc nhiên khi cậu nói chuyện với Jihoon. "Tôi là bệnh nhân."
BẠN ĐANG ĐỌC
trans | soonhoon | wifi
FanfictionAuthor: @korehao Translator: H.B @haanbeeus ft. Spac @LinhNguyn025553 Summary: Lee Jihoon bị dị ứng với đồ công nghệ đặc biệt là những thứ kết nối với wifi.. Kwon Soonyoung đã làm Jihoon cảm thấy khỏe hơn... Original: https://www.wattpad.com/story/1...