Cánh cửa sắt khổng lồ tự động đóng sầm lại phía sau lưng khi cả hai người đều đã bước vào phòng. Hai người họ không mảy may ngạc nhiên. Đây không phải lần đầu tiên mấy cánh cửa quái gở ở đây như vậy. Nhưng tính ra thì cũng đã qua vài căn phòng rồi chúng không có động tĩnh gì.
Chính giữa căn phòng là một cỗ máy kỳ lạ. Nó có hình dạng như một cái lồng sắt lớn hình hộp chữ nhật với hàng tá lưỡi cưa sắc lẹm và kỳ lạ bên trong. Đây chắc chắn chính là chìa khóa giúp họ thoát khỏi nơi đây. Nó trông có vẻ nguy hiểm. Nhưng ít nhất thì tạm thời, tính cho tới lúc này, nó vẫn chưa gây ra điều gì đáng ngại.
Điều khiến Sana và Sakura cảm thấy thật sự đáng lo ngại, là vấn đề về thời gian. Căn phòng này có cài đặt bom hẹn giờ. Có một chiếc đồng hồ điện tử với dãy số màu đỏ chết chóc 15:00 treo trên tường. Và con số trên đó - ngay khi cánh cửa sắt khổng lồ phía sau cả hai dộng sập lại - bắt đầu giảm dần.
Cả hai người bọn họ đều hiểu, điều đó có nghĩa là gì.
Và họ mong rằng, đây là sẽ lần.cuối.cùng trong cuộc đời mà bọn họ buộc phải làm như vậy.
... 15 phút đếm ngược, BẮT ĐẦU!
"Rồi bây giờ chúng ta phải làm gì với cái lồng sắt quái gở này đây?" Sakura hỏi.
Cái lồng sắt đó kê ngay chính giữa căn phòng và có kích cỡ to như một cỗ quan tài (mỉa mai thật!) cỡ lớn. Nó có lưỡi cưa. Có cả bình có vạch đánh dấu dung tích. Và nó có dây nối với cánh cửa.
"Có giấy hướng dẫn đây này!"
Sana phe phẩy mảnh giấy da trên tay mà cậu ta vừa nhặt được trên cái lồng sắt.
Giấy hướng dẫn?! Lâu lắm rồi mới lại xuất hiện. Thật ra thì nó cũng chỉ mới biến mất ở hai ba căn phòng gần đây thôi. Nhưng họ đều có cảm giác như là lâu lắm rồi mới lại thấy vậy.
Sana chăm chú nghiên cứu mảnh giấy da trên tay. Sakura đứng sau lưng và cũng cùng lúc đọc nó qua vai cậu ta. Giờ đây chỉ còn lại vỏn vẹn hai người bọn họ thôi. Sẽ là rất nực cười nếu chỉ có một người đọc còn người kia thì không.
"Nó bảo chỉ cần lấy đủ 3.9 lít máu thì cửa sẽ mở." Sana hắng giọng.
Nói thế này thì thật quái gở. Nhưng cậu cảm thấy yên tâm hơn hẳn với cái đống này! Đống bom này, máy đếm giờ này, và cả máu nữa. Nó đem lại cảm giác sợ hãi thật sự. Một cảm giác sợ hãi rất thật, rất rõ ràng. Rõ đến mức họ đều cảm thấy như có thể sờ vào nó được. Nhưng đó lại là sự sợ hãi một cách quen thuộc. Và đôi khi thì, sự sợ hãi một cách quen thuộc lại càng khiến cho con người ta cảm thấy yên tâm hơn. Ít nhất, thì vẫn yên tâm hơn là sự an toàn một cách lạ lẫm.
Vấn đề không phải là cảm giác sợ hãi hay an toàn. Mà điểm mấu chốt ở đây là sự quen thuộc hay xa lạ. Và cuối cùng thì, cảm giác của sự quen thuộc cũng đã trở lại.
Áp lực. Sinh tồn. Và máu!
"Chỉ cần lấy đủ 3.9 lít máu thì cửa sẽ mở."
BẠN ĐANG ĐỌC
︱INTERACT︱︱Multi-Idol︱ Thử thách Tử thần
Fanfiction#DEATH_Challenge - Thử thách CHẾT! Một trò chơi được tạo ra cho 13 thành viên được chọn ra từ 13 nhóm nhạc nữ hàng đầu K-pop hiện nay. Một trò chơi nguy hiểm chết người! Một trò chơi bắt buộc người tham gia phải đánh cược bằng cả mạng sống của chính...