Chương 11

3.2K 106 4
                                    

Nhìn cậu ăn vịt quay ngon lành, hắn càng thấy buồn cười. Nhiều lúc nhìn thanh niên này rất chính chắn, nhưng nhiều lúc như đứa trẻ chưa lớn. Thịt vịt mềm ngọt, hương thơm làm kích thích khẩu vị của người ăn. Hắn đã lâu rồi chưa ăn vì ngon miệng, ăn để sống qua ngày thôi, nhưng lúc này thấy thịt vịt này cũng thật ngon.

Cảnh Yên xé thịt đùi ra, cậu ăn đến lắc lư cả người, hai con vịt béo nhanh chóng được cậu thủ tiêu. No ợ lên một tiếng đầy thoả mãn, cậu ngã người muốn nằm dài dưới sàng mà ngủ, nhưng nghĩ lại hình tượng của mình nên thôi. Cười hì hì, cậu nhìn hắn mà trêu:

"Anh biết nhà hàng này ngon quá đó. Thường dẫn người đến ăn sao?"

Đồng Khánh cảm thấy không tự nhiên khi nói về chuyện này, hắn không biết tại sao không thích cậu đụng chạm vào điều đó, nhìn cậu cười đây chờ đợi câu trả lời, cũng đúng thôi bình thường cậu hay lấy vấn đề này trêu chọc mấy thằng bạn mà. Đồng Khánh uống một ngụm trà, hồi lâu mới đáp:

"Cũng không phải ai cũng đến."

"Nghe đoán đã nhiều lắm rồi. Thôi đi, ngại gì chuyện này, anh không đi với ai đó mới là vấn đề đó." Cậu nói mà cười ha hả, lấy hộp xoài 'ngọt lịm' của mình ra bắt đầu nhắm nháp tiếp.

Bình thường sao? Cũng đúng, đó là bình thường thôi mà. Giới làm ăn của hắn, đối với chuyện này đâu có gì lạ, còn là rất bình thường. Rất ít ai không có quan hệ này kia, hoặc là không bị giới báo chí bắt được. Xã hội đã hiện đại rồi, trinh tiết cũng bị xem nhẹ, vui là được rồi quan tâm chi ai.

Nhìn cậu cứ cắm đầu ăn xoài, hắn ban đầu thấy không nên nói, nhưng lúc này chợt hỏi: "Cậu thích ăn chua lắm sao?"

Cảnh Yên nghe hắn hỏi, cũng buồn cười, cậu lắc đầu quầy quậy mà đáp: "Đâu có, mới thèm thôi. Đừng quan tâm đến khẩu vị của tôi, tôi nay khó ăn khó ở lắm, đợi thêm 7 tháng nữa phải xin nghỉ để đi nước ngoài mấy tháng, lúc đó anh phải cho tôi nghỉ đó."

Đồng Khánh giật mình: "Cậu đi đâu?"

"Đi chăm con mới sinh. Ôi, có con sớm nhiều chuyện lắm. Anh nên tìm một đứa con đi, nuôi con nhiều lúc cũng là thú vui." Cậu rất có kinh nghiệm mà truyền cho hắn, cậu cũng chợt quên 'tác giả' của cái bụng này là của ai.

Đồng Khánh thấy nụ cười của cậu càng lúc càng rạng rở, hắn để ý chỉ cần nhắc đến đứa con chưa sinh kia, cậu dường như rất vui, vui sướng đợi mong từng ngày. Cảm giác chuẩn bị làm cha như vậy sao? Hắn chưa bao giờ cảm nhận được điều đó.

Bằng tuổi của cậu, hắn hình như cũng nghe tin bản thân có giọt máu trong bụng của cô ả nào đó, nhưng hắn không cảm thấy vui sướng mà phiền phức. Hắn không muốn đứa nhỏ đó, ít nhất lúc này, hay là không phải người phụ nữ đó. Phá đứa trẻ chỉ là giọt máu nhỏ đối với hắn không phải là điều đáng lo lắng, nó chưa thành hình chưa có linh hồn.

Hắn chưa một lần cảm giác vui sướng khi làm cha.

Chưa bao giờ.

Không hiểu tại sao, nhưng Đồng Khánh chợt hỏi: "Cậu chỉ mới 23 tuổi."

Tôi không sinh con cho anh, biến!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ