Chương 20

3K 112 5
                                    

Tuổi trẻ mà, cái rung động đầu tiên cũng làm cho người ta chao đão. Đừng nói chi được đứng chung với người mình thích. Tuy lòng ngỗn ngang tạp vị, nhưng tim lại luôn ngu ngốc mà đập nhanh, đập đến điên cuồng. Ngước mặt nhìn người đằng kia, cậu vừa không dám đối mặt, vừa muốn chạm tới. Như con thiêu thân lượn lờ trước ngọn nến, biết sẽ chết cháy, nhưng vẫn muốn bay vào, để rồi bị thiêu rụi bởi ngọn lửa nóng bỏng kia.

Hương tình không biết đã đến chưa, nhưng từ trong lòng cậu cảm thấy thật ngọt ngào. Sự ngọt ngào lan tỏa khắp đầu óc làm cậu say, làm cậu mơ.

Mơ về tương lai ai biết có thật hay không.

Ai biết được, có thật hay không...

Bàn tay ai đó đưa lên xoa nhẹ tóc cậu, đôi tay thon gọn to lớn ấy vậy mà dịu dàng mà vuốt ve, như đang chạm vào món đồ quý giá nào đó. Đôi mắt người kia đen láy, đen như màn đêm huyền bí, ẩn sâu trong đó là một thứ không hiểu rõ. Nhưng trái tim cả hai đều hiểu.

"Diên Kỳ."

Lúng túng, cậu đỏ mặt đây cũng là lần đầu hắn gọi tên cậu, đôi mắt ngước lên nhìn hắn vừa thẹn thùng vừa mong ước.

"Em có tin vào vận mệnh không?" Từ khi nào hắn đã dừng xe bên đường. Đôi mắt không mang theo cười cợt hay ngã ngớm vì lời nói nọ, đó là sự nghiêm túc, nghiêm túc của người đàn ông. Hắn nắm tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay trái nhỏ kia, một vết bớt nhỏ mãnh như được một sợi chỉ cột lại mà để lại vết lằng sâu. Hắn nhìn vào cổ tay cậu, lòng vừa ấm vừa hạnh phúc.

Tìm được rồi...

Diên Kỳ kinh ngạc về cách thay đổi xưng hô của hắn. Nếu kẻ khác cậu đã tin hắn đang đùa giởn với cậu, nhưng người này là Băng Du, một niềm tin huyền bí nào đó thôi thúc cậu, nói với cậu hắn đang rất nghiêm túc.

Vận mệnh sao?

Câu hỏi kia làm cậu chợt nhớ đến một câu chuyện buổi chiều nọ, không biết lúc đó bác Minh rảnh hay sao kéo cả đám ngồi kể chuyện xưa. Mấy anh cùng làm thêm nói cậu mới biết, bác Minh biết xem bói, còn bói rất chuẩn nữa, nhưng không phải lúc nào bác cũng xem, có hứng mới làm thôi. Cậu còn nhớ hôm đó, bác kể một câu chuyện, một câu chuyện về thời chiến tranh cách đây hơn trăm năm trước.

Câu chuyện này kể về cái thời kháng chiến chống xâm lược ở biên giới phía Tây Viên Hòa. Nơi đó vào thời gian này rất ác liệt, mười người đi chưa chắc có một người trở về. Thanh niên xung phong rất nhiều, có kẻ là học sinh, có kẻ là sinh viên, xuất thân đủ tầng lớp, nông dân nghèo, tiểu tư sản, còn có một số con cái của tư sản cũng tham gia nữa.

Tuổi trẻ, thanh xuân còn đó nhưng vai đã nặng thù, súng đã lên nòng hướng về địch. Họ cùng chung chí hướng, cùng mong ước có thể dùng máu, dùng xương của mình để lấy lại đất nước, để rồi mùa xuân có thể về trên quê hương mình lần nữa. Mỗi chiến sĩ đều mang một lý tưởng cao đẹp đó, mỗi người đều hiến cả tuổi trẻ, cả tương lai của bản thân cho thế hệ sau này.

Người ta kể, khi đó quân đội được chia thành 20 tiểu đội khác nhau, mỗi tiểu đội gồm 10 người, ba tiểu đội thành một đại đội. Nhiệm vụ của họ là chiến đấu đánh bại căn cứ của quân địch ở vùng Thanh Thân. Tại đó có một tiểu đội đã làm nên sử sách.

Tôi không sinh con cho anh, biến!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ