Trời tỏa nắng, Vương Nhân Mã hú hét kêu cả bọn chạy ra cánh đồng Hoa Cỏ Mây.
À, thật ra thì, đồng cỏ nơi có những bông hoa dại phấp phới ấy có tên là cỏ lau. Ôi đừng nhầm lẫn chúng với cỏ may nhé! Cỏ may màu đậm hơn và thưa thớt, cũng cao ngang gối và thẳng thớm như cô học trò nhỏ luôn ngồi thẳng lưng ngoan ngoãn trong lớp học, còn có cả loại cỏ may như chiếc đuôi mèo màu tím bạc, đụng vào sẽ móc hết vào áo quần, dính khắp nơi. Cỏ lau thì màu trắng tinh tươm, phất phơ theo từng đợt gió thổi qua như những bông tuyết, hay là theo lời tụi nhỏ là giống chòm râu của ông bụt vì hối hả giúp đỡ cô Tấm nhặt đậu mà để quên rồi bị gió thổi tứ tung, trải dài khắp đồng nội. Những câu chuyện không hồi kết của trẻ con ấy mà.
"Đồng hoa Cỏ Mây" ra đời từ khi bọn trẻ nhìn đám cỏ bằng đôi mắt rất đỗi đơn thuần hòa trộn trí tưởng tượng của chúng, và thấy đám cỏ lau ấy thật giống những cụm mây trôi trên nền trời bao la. Vậy nên trong câu chuyện nho nhỏ mà tôi sắp kể cho bạn, bạn có thể xem nó là cỏ Mây, hoặc bằng đôi mắt "người lớn" hơn, thì cứ gọi chúng bằng cái tên chán ngắt là bông lau cũng được.
Mà thôi, tôi lại lảm nhảm nữa. Tôi dông dài quá, bệnh từ lâu rồi ấy mà. Có lẽ là vì khi kể về những đứa trẻ nhỏ này, tôi muốn kể thật chi tiết, thật chính xác để bạn cùng tôi nhớ về những tâm hồn ngây ngô trong veo ấy thật lâu. Đấy, lại dài dòng.
Chuyện là, có một em gái bé nhỏ với mái tóc đen nhánh ngang vai ngồi bên cửa sổ mở rộng, đôi mắt như dòng nước biển nhẹ bẫng dõi theo bốn bóng dáng nhanh nhẹn kia. Cặp chân ngắn của đứa trẻ sáu tuổi chưa chạm đất, đung đưa như thể cũng muốn chạy theo chơi đùa lắm.
Vương Song Tử thở dài, bàn tay lại lật cuốn sách.
Em bị tật bẩm sinh, đôi chân bị liệt khiến em không thể đi lại được. Tuy nhìn Song Tử vô cùng bình thường, chỉ có điều chiếc xe lăn quá cồng kềnh khiến em không thể chơi trốn tìm, cũng như những trò như nhảy xuống suối chẳng hạn.
Thế là em bầu bạn với sách.
Ai cũng xem đứa con gái Song Tử nhà họ Vương lầm lì ít nói, yếu ớt như cành liễu, và buồn bã như một cơn mưa ngâu. Xem ra, bầu trời ngày hạ nên nắng nhạt, chứ không có chỗ cho một cơn mưa...
Tiếng cười dần vọng lại, tiếng bước chân cũng vội vã hơn.
Nhân Mã là người chạy đến trước, theo sau là bốn bóng nhỏ mà Song Tử đã quá thân thuộc.
Em hơi nhíu mày: "Bà ồn ào quá đó Ngựa ngốc."
Vì sáu đứa bằng tuổi nhau, và lại không biết ai đẻ trước, nên dù có chung một nhà, vẫn xưng hô rất đáng yêu là "Bà – tui." Hoặc dùng những biệt danh rất đỗi đơn thuần như "Ngựa ngốc, Bình nước nhỏ, ..."
Vương Mã Nhân cười khì, bàn tay nhỏ chìa ra một bó hoa dại được buộc cẩn thận đẹp đẽ: "Cho bà nè, tụi tui hái đó. Ra bãi đất trống chơi không?"
Vương Bảo Bình đi sau cũng cười: "Tụi con trai tập hợp ở đó hết rồi."
Thế là chưa kịp nói năng, Vương Song Ngư đã chạy lại đẩy chiếc xe lăn của Song Tử đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
12 chòm sao ; hoàn | Twinkle, twinkle little star
Aléatoire- Trước mắt tui có gì vậy? - Ma Kết hướng đôi mắt lên đỉnh đầu của em. - Trước mắt ông có tui... _____________ Cre: 31/7/2019