4: em không muốn bỏ lỡ

937 41 0
                                    

Chap này mình lấy cảm hứng từ bộ phim " Điều tuyệt vời nhất của chúng ta"( bản điện ảnh). Chỉ là lấy cảm hứng nên một số chi tiết vẫn sẽ khác nhé.
----------------------------------------------

Người ta nói " Thanh xuân là để bỏ lỡ", người ta nói " Người con trai bạn thích bên cạnh bạn những năm cấp 3 sẽ không ở bên cạnh bạn mãi mãi." Nhưng thật may mắn khi tôi đã không bỏ lỡ người con trai đó, người con trai bên cạnh tôi những năm tháng cấp 3 . Giờ đây, anh ấy đã là chồng tôi, làm cha của hai thiên thần bé nhỏ. Anh ấy chính là Jeon Jungkook.

Nói thế nào nhỉ? Tôi và anh gặp nhau một cách vô cùng đặc biệt. Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp anh đó là vào mùa hè của 10 năm trước, lúc đó lớp tôi được phân công dọn vệ sinh toàn trường , nói là được phân công thôi chứ thật ra là bị phạt. Tôi được lớp trưởng phân công dọn khu vực sau dãy nhà để xe. Cái khu đó phải nói là như bãi chiến trường vậy, bàn ghế hỏng đều chất đầy ở đó, rác , lá cây khô rụng lả tả. Cơ duyên thế nào khi tôi đang quét dọn vừa ngẩng đầu lên thì thấy một thân ảnh đang trèo qua tường để vào trường. Lúc đó tôi chỉ nghĩ là tên cá biệt nào đó đi học muộn thôi , ai mà ngờ được đó là anh. Jungkook của bây giờ là giám đốc băng lãnh, giỏi giang một công ty lớn thì 10 năm trước anh ấy cũng vậy chỉ là thay sự băng lãnh của bây giờ là sự hài hước, vui vẻ. 10 năm trước anh ấy chính là nhân vật đại thần của trường cấp 3 chúng tôi. Thành tích học tập xếp hàng top trong khi tôi chỉ nằm ở mức độ bình thường, không quá yếu cũng không giỏi xuất thần như anh. Lúc đó tôi cũng chẳng tin được là học sinh với thành tích khủng của trường lại trèo tường vào trường. Trong tâm khảm của tôi,học sinh với thành tích học tập tốt là đi đôi với ý thức cũng rất tốt rồi. Nhưng Jeon Jungkook đã làm tôi thay đổi ý nghĩ đấy.
- Chào em!
Jungkook vừa nhảy xuống nên tay vừa phủi quần áo vừa chào tôi.
Nói thật thì dưới nắng hạ năm đó, anh ấy cười chào tôi là điều làm tôi khó quên nhất.
- À... chào anh.
Tôi đáp lại lời anh ấy, không quên nhìn xung quanh sợ ai nhìn thấy.
- Em dọn tiếp đi nhé. Anh đi đây
Nói rồi anh ấy đi qua tôi, cứ tưởng đi rồi thì vừa quay người lại tôi đã va phải người anh.
- Em có thể giữ bí mật chuyện này không?
- Hả??
- Thì là hôm nay anh lỡ đi học muộn sợ làm lớp bị trừ điểm nên bần cùng bất đắc dĩ mới phải trèo tường như này thôi. Em giữ kín chuyện này giúp anh nhé.
Tôi thì đang tiêu hoá lời anh nói thấy tôi im lặng ,anh lại nói tiếp.
- Yên tâm, nếu em giữ kín chuyện này, anh sẽ bao em bữa sáng 1 tuần.
Nếu ai hỏi tôi sao không thắc mắc tại sao anh ấy lại nhiều tiền như vậy? Bao tôi ăn sáng tận một tuần? Tôi không thắc mắc bởi vì anh ấy là ai? Là học sinh xuất sắc, rất hay được học bổng của thành phố. Tiền học bổng của anh ấy cũng đủ để tôi sống mấy tháng.
Thế là cứ mỗi sáng , lại có một vị nam nhân đu bám ở cửa lớp tôi để đưa đồ ăn cho tôi. Mấy đứa trong lớp cứ trêu tôi làm tôi ngượng phát điên nhưng điều này chẳng làm Jungkook ngại ngần gì. Hôm thì bánh bao, bánh ngọt, bánh mì,... Dần dần tôi và anh thân nhau hơn và cuối cùng chúng tôi cũng thành đôi.

Mỗi ngày, anh sẽ đến đón tôi đi học cùng, về cùng nhau, đi chơi cùng nhau, học cùng nhau. Mọi thứ diễn ra như vậy cho đến một ngày anh ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi, không một dấu vết. Tôi còn nhớ như in lúc đó, mỗi ngày tôi đều gọi cho anh, đều ghé qua nhà anh, đều cầu nguyện rằng anh không sao. Khoảng thời gian thật sự làm tôi mệt mỏi. Tôi luôn tự hỏi rằng " Rút cuộc anh bị sao thế?"," Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?" . Để khi nỗi nhớ lên đến đỉnh điểm,tôi đã nhớ quá hoá giận gào lên " Jeon Jungkook, anh là cái thá gì mà đến thì đến, đi thì đi, đã vậy còn không một dấu vết. Anh là ai mà có quyền đó hả??" . Tôi vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc đó tôi đứng ở sông Hàn gào lên. Hôm đó cách ngày tôi thi đại học có 3 ngày. Sau khi tôi tốt nghiệp cấp 3, đỗ được vào trường đại học tôi mong muốn nhất , anh cũng không có một chút tin tức.

[Jeon Jungkook] Bánh kem vị dâu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ