39: winter (end)

345 43 0
                                    

tôi ở nhà, chẳng biết làm gì, ngủ mãi cũng đau người, đành dậy xuống bếp xem có gì giúp được mẹ không. mẹ đang gói sủi cảo.

"sao mẹ làm nhiều thế?"

"làm dư cho jungkook của con nữa. lạnh này ăn canh sủi cảo cho ấm người."

"sao tự dưng, quan tâm anh ấy thế."

tôi ngờ vực hỏi mẹ.

mẹ tôi không trả lời, mang đĩa sủi cảo vừa làm cho vào nồi.

tôi ngồi đần ra cười hắc hắc.

bố mẹ tôi cũng dần mở lòng với jungkook rồi.

hạnh phúc thật đấy.

"thằng bé có ăn được cay không?"

"cũng ổn nhưng mà ít thôi mẹ nhé, anh ấy bị dạ dày í, ăn cay không tốt."

mẹ lại quay vào không trả lời tôi.

ăn cơm tối xong xuôi, bố mẹ tôi xem tv còn tôi loay hoay dọn dẹp trong bếp.

bỗng chuông điện thoại rung lên.

"my boo 🐰❤️" đang gọi tới.

tôi tháo găng tay ra, bắt máy.

"alo?"

"em ra ngoài chút được không?"

"này, anh tới đó hả?"

"ừm."

tôi ba chân bốn cẳng chạy ra cửa.

trời ơi, càng về tối càng lạnh mà tên này đến đây làm gì không biết nữa.

mở cửa ra, đối diện với tôi là anh người yêu với cái áo khoác to sụ tôi mới tặng ban trưa. cũng vừa vặn đấy. tôi thầm tự hào.

nhưng mà tôi vẫn xót lắm, trời rét thế này cơ mà vẫn tìm đến gặp tôi.

"sao thấy anh rất nghe lời không?"

anh trưng vẻ mặt kiểu thấy người yêu em  ngoan không? mau thưởng cho anh đi.

"rất ngoan!"

"ngoan thì thưởng cho anh đi!"

tôi hiểu ý, hôn chụt lên môi anh.

jungkook cười hihi đầy thoả mãn.

anh mới dừng lại rồi cau mày.

"xem xem, ai quát anh mặc phong phanh bây giờ thì xem em mặc cái gì đây."

tôi mặc mỗi bộ ngủ nỉ ở nhà, chân còn không đi tất, không áo khoác gì cả.

"tại anh tới vội đấy chứ."

"này cô nương, mặc áo chưa tới 1 phút đâu."

anh vừa nói vừa kéo tôi vào lòng, bọc tôi trong cái áo khoác siêu to khổng lồ kia.

mua áo size rộng cũng tiện đấy nhỉ?

chúng tôi đứng trước cửa nhà ôm nhau còn lắc lắc trông ngớ ngẩn chết đi được.

nhưng mà, có ai muốn làm người bình thường khi yêu đâu.

"sao tự nhiên anh tới vậy."

[Jeon Jungkook] Bánh kem vị dâu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ