Chương 7: Ôn nhu (2)

1.1K 84 25
                                    

Nắng lên thật nhẹ, cái nắng dưới chân Kỳ Sơn dịu dàng yên bình như cố tình lãng quên đi một Ôn thị từng làm mưa tanh gió huyết một thời.

Trong phòng trọ bên trấn nhỏ Thanh Hà, một vạt áo trắng ôm ấp lấy một tầng trung y đỏ tươi, bàn tay khẽ nâng lên ngăn những tia nắng hắt vào từ cửa sổ, cậu nghiêng mình, che đi ánh sáng đang muốn rọi vào mắt anh.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn mái tóc đen trong ngực. Tiêu Chiến đêm qua nắm chặt lấy vạt áo cậu, kể cả khi đã chìm vào giấc ngủ nhưng những ngón tay nhất quyết không chịu buông ra.

Có lẽ, chính cậu cũng không biết và chính Tiêu Chiến cũng không biết, vết ác trớ tưởng chừng vô hại đối với Di Lăng lão tổ nhưng lại ảnh hưởng tới tâm tư lòng người. Vết trớ đen đi vào cơ thể, chạm tới và mở ra những điểm khuất, những tình cảm thầm lặng, để lộ nét yếu đuối giấu bên trong vẻ bọc kiên cường của Tiêu Chiến.

Anh sợ tình cảm của cậu không phải loại tình cảm ấy. Anh sợ Vương Nhất Bác cho rằng những thứ bây lâu nay cậu đối với anh, hoàn toàn là bạn bè thông thường.

Đơn phương luôn là thứ đáng sợ nhất.

Tôi thích cậu nhưng cậu không biết tôi thích cậu.

Tôi thích cậu, cậu thích tôi nhưng chữ "thích" của tôi với chữ "thích" của cậu lại mang nghĩa khác xa nhau.

Tôi thích cậu nhưng chẳng thể nào có được cậu.

Tâm tư một mảng trắng đen hỗn độn, lo sợ được mất. Tiêu Chiến trong đống hỗn độn đó từ từ mở mắt ra.

Đối diện với tầm mắt anh là một lớp lụa trắng thượng phẩm với những đường may khéo léo.

Y phục Cô Tô.

Vương Nhất Bác.

Anh hốt hoảng, ngay lập tức thối lui sâu vào góc tường, cả vạt đang nắm chặt cũng vội vàng buông ra. Đêm qua cảm xúc anh rối bời, anh không nhịn được, thật sự không nhịn được muốn lao vào lòng cậu, muốn ôm lấy cậu, ôm chặt lấy cậu. Vì thế, anh chủ động tự bước quá giới hạn mà mình tự vạch địch ra.

Cậu, sẽ không chán ghét anh chứ?

Vương Nhất Bác thấy anh tỉnh dậy lập tức giữ khoảng cách với mình, trong lòng liền dâng lên cảm giác bức bối, thậm chí có phần thất vọng.

Ai vừa ngoan ngoãn nằm trong ngực cậu?

Ai sống chết nắm áo cậu cả đêm?

Tiêu Chiến, đối với em, anh là tình cảm gì?

Cậu ỉu xìu, nói.

- Chiến ca, đừng ghét em.

Tiêu Chiến mở tròn mắt, giọng điệu Vương Nhất Bác hệt như một con thỏ nhỏ bị mắc bẫy cầu xin người giúp đỡ, nhỏ bé, ủy khuất, đáng thương.

Anh không có ghét em, anh làm sao ghét em được chứ.

Tiêu Chiến cũng nhận ra phản ứng của mình ban nãy hơi thái quá, lúc ở đoàn phim anh cũng toàn tựa đầu vào vai cậu ngủ, có nhiều hành động còn thân mật hơn so với một cái ôm. Bạn nhỏ Vương tâm tư lại mỏng manh như vậy.

BÁC QUÂN NHÂT TIÊU - THẾ NÀO MÀ LẠI XUYÊN VÀO MA ĐẠO TỔ SƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ