Chương 24: (H) Mật ngọt (3)

1.3K 77 25
                                    

Ánh kiếm lam vừa mới rời khỏi không bao lâu liền một lần nữa hiện hữu ở huyền quan. Đám hạ nhân sợ hãi đứng dạt thành hai hàng ở hai bên, thậm chí mấy tên gia đinh bị đánh ban nãy khẩn khoảng quỳ thấp xuống, nhìn qua trông cực kỳ long trọng như chào đón vị khách quý tới thăm. Tú bà bà vẫn trong trạng thái hoang mang vô độ, bởi vì sự xuất hiện kia mà kéo lại thần trí, trái tim già yếu trong lồng ngực giật lên từng nhịp thon thót. Bà đưa mắt, len lén nhìn vị bạch y công tử đang bế trên tay đệ nhất giai nhân của Đệ Nhất Lâu. Xin cậu đừng phá gì nữa, cái thân già còm cõi này không chịu nổi thêm sức ép đâu.

Vương Nhất Bác mặc kệ tất cả các ánh mắt dồn về phía mình, cậu thật sự đang rất rất là giận. Nghĩ đến cảnh Tiêu Chiến cùng nữ nhân hoan ái, cậu đã sôi máu tím cả người. Tuy sự thật không phải là hồng hạnh xuất tường nhưng trước mặt bao nhiêu ánh mắt của nam nhân trần tục, anh bày ra một vẻ mỏng manh yêu nghiệt, bảo sao cậu không tức điên cho được. Bộ dạng đó, chỉ mình cậu mới được nhìn thấy, chỉ duy nhất một mình cậu được nhìn thấy thôi.

Tị Trần đột ngột tăng tốc, bay thẳng một đường về phía tầng lầu. Vương Nhất Bác tìm một căn phòng trống, chốt cửa, đem Tiêu Chiến vẫn đang cố gắng che dung mạo mạnh mẽ ném lên giường.
Bông mẫu đơn mạn trái tóc vì động tác lớn mà tuột mất trâm cố định, từng cánh hoa bung ra, rơi xuống, đậu trên đầu vai trắng nõn cùng xương quai xanh đẹp như một bức họa. Thị giác của Vương Nhất Bác đã tối nay lại còn tăm tối hơn. Cậu đè lại cánh tay anh, ở phần da thịt lộ ra, Vương Nhất Bác há miệng cắn một ngụm lớn.

Tiêu Chiến ăn đau nhưng không dám phát ra tiếng, việc anh bỏ đi không bảo cậu là anh sai, việc anh đến kĩ viện là anh sai, việc anh giả nữ nhân mà không hỏi qua ý kiến của cậu cũng là anh sai. Nhưng sự việc mang tính cấp bách, anh mới tự ý quyết định giúp người.

Vương Nhất Bác bây giờ trong đầu chỉ còn ba chữ làm, làm và làm. Cậu không khai phần thân trên mà chỉ lột y phục phía dưới Tiêu Chiến xuống.

Tà váy trắng bồng bềnh ném trên mặt đất, hai chân Tiêu mỹ nhân trần trụi thon dài nổi bật giữa sắc đỏ của ga giường. Vương Nhất Bác vươn tay mơn chớn đùi non rồi tại mông thịt mềm mại mạnh bạo xoa nắn.

Tiêu Chiến chớp chớp mi, đôi mắt phượng vì trang điểm, vô thức lộ ra nét dụ hoặc liêu nhân, câu dẫn dục vọng bên trong Vương Nhất Bác.

Phòng ở kĩ viện bao giờ cũng khác sao với phòng ở các khách điếm thông thường. Mỗi gian ở lầu xanh đều có đặt một lư hương, mà trong lư hương đó có chứa loại lá thuốc sắc cô đặc hay còn gọi là xuân dược, khi đốt lên, lá thuốc cháy tỏa ra mùi dịu nhẹ với công dụng trợ hứng, kích tình. Vì vậy, nam nhân một lần tới đây là nhớ mãi không quên.

Bàn tay to lớn siết chặt mạt ngạch, hoa văn vân mây quấn sát cần cổ thanh mảnh, ôm lấy yết hầu ẩn ẩn nhấp nhô. Tiêu Chiến bị tướt đoạt đi hơi thở, gò má anh dặm một lớp phấn nhưng không che nổi màu đỏ đang lan lấn tới tận mang tai.

Vương Nhất Bác khai đai lưng, cởi bỏ ba lớp y phục vướng víu. Những đường nét trên cơ thể lộ ra, nhất là phần bụng với sáu múi cơ săn chắc kia. Cậu áp lại gần, lồng bàn tay anh vào bàn tay mình đưa lên ngực, ngón tay mảnh khảnh chạm tới một mảng da thịt nóng hổi.

BÁC QUÂN NHÂT TIÊU - THẾ NÀO MÀ LẠI XUYÊN VÀO MA ĐẠO TỔ SƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ