Chương 8: Trân bảo

1K 82 20
                                    

Đối với Vương Nhất Bác mà nói, từ khi cậu nhận định được tình cảm của cậu dành cho anh là ham muốn chiếm hữu thì thế giới quan của cậu lập tức chia ra làm hai nửa, một nửa là Tiêu Chiến và phần còn lại là không phải Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác ngồi thấp xuống, mặc cho ống áo trắng tinh quệt xuống đất bẩn một mảng lớn, cậu vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa lưng anh.

"Còn khó chịu sao?"

Anh gật đầu.

Nhưng mùi hôi thối của xác người chết không thể xem thường, đoạn lại hít vào một nhịp, Tiêu Chiến bịt mũi. Anh ôm ngực, toàn bộ đồ ăn sáng đều thống khổ đem nôn hết ra.

Vương Nhất Bác đợi anh ngừng ói liền đem ống áo sạch sẽ của mình lên, mục đích rất rõ ràng, cậu là muốn giúp anh lau đi những vệt dịch ố trên miệng.

Trang phục Lam gia là màu trắng, không thể làm nhiễm bẩn tà áo trắng Lam gia. Tiêu Chiến vẫn nhớ như in chi tiết nhỏ ấy, anh vội đè tay, ngăn động tác cậu lại.

"Không được, rất dơ."

Vương Nhất Bác mặc kệ, cậu dịu dàng đem ống áo, lau nhẹ nhàng khóe môi Tiêu Chiến.

"Ngoan, để ta lau cho ngươi."

Nhiếp Hoài Tang cầm quạt đứng ú ớ che mặt đằng sau. Ủ một vò sinh tử hoan tự viếng cái thân hắn: hai người, ta còn sống, ta còn sống, ta còn sống, điều quan trọng xin phép nhắc lại ba lần. Có thể để ý tới ta một chút không?

Vương Nhất Bác quay đầu hướng Nhiếp được như ý nguyện Hoài Tang thỉnh một tiếng.

"Nước."

Nhiếp Hoài Tang không ngờ Vương Nhất Bác lại chú ý tới hắn thật, hắn giật mình: "Hàm Quang Quân kêu ta?"

Cậu lặp lại.

"Phải"

"Nước."

Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến tựa lên vai, bàn tay vươn ra nhận bình nước môn sinh Nhiếp thị mang tới, cậu đưa nước tới tận miệng, đút anh uống.

Người sau khi nôn cổ họng thường rất khô rát.

Uống ngụm nước sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Đại Trương Vĩ ca nói đúng: Vương Nhất Bác yêu ai sẽ đem toàn bộ ôn nhu dành cho người đó.

Chỉ tiếc rằng, người đó cũng đang hoang mang, rối như tơ vò với mối quan hệ này.

Đuôi mạt ngạch với đuôi dây buộc tóc đỏ vô tình quấn lấy nhau. Tiêu Chiến phát giác hành động chăm sóc này quá sức ám muội, anh ngại ngùng, nghiêng đầu tránh khỏi cái tựa vai kia.

Hai ba nhịp tự mình đứng lên, Tiêu Chiến hướng Vương Nhất Bác nói tiếng cảm ơn rồi chủ động lùi ra sau một bước.

Tựa như lúc tỉnh giấc vội vàng thoát khỏi vòng tay cậu.

Vương Nhất Bác đột nhiên thấy trong lòng mất mát.

Hơi ấm còn vương vấn lại đầu vai.

Đến bao giờ anh mới hiểu lòng em?

BÁC QUÂN NHÂT TIÊU - THẾ NÀO MÀ LẠI XUYÊN VÀO MA ĐẠO TỔ SƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ