Chương 23: Mật ngọt (2)

946 73 28
                                    

Vương Nhất Bác đem mạt ngạch trên đầu tháo xuống đặt vào trong tay Tiêu Chiến.
- Giữ cẩn thận. Mạt ngạch là vật quan trọng, không phải cha mẹ thê nhi thì không được động vào.
- Vậy em đưa cho anh làm gì?
- Chúng ta đã là vợ chồng rồi, mạt ngạch của em đã chọn anh trói buộc.
Tiêu Chiến xấu hổ giấu dải lụa trắng vào ống tay.
- Còn chưa bái đường, anh là của ai chứ?
Vương Nhất Bác đi trước một bước bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt cậu nhu thuận, dưới sắc màu đèn hoa đăng càng dịu dàng như làn nước mùa thu.
Anh là của ai chứ?
- Của em.

Lễ hội mừng bội mùa ở Kỳ Sơn năm nay tổ chức rất lớn, hàng quán bày bán đa dạng, nhiều tiệm còn thêm vào các trò chơi, thu hút khách khứa ghé thăm. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác dừng lại ở một sạp bắn nút chai, nhìn qua quy mô của sạp không nhỏ. Trên kệ gỗ, rất nhiều món đồ vật lạ mắt được xếp thành từng hàng ngay ngắn, vị trí xa gần khác nhau.

Vương Nhất Bác hướng anh hỏi nhỏ.
- Anh muốn lấy cái gì không?
Tiêu Chiến quan sát một lượt, tầm mắt anh liền dừng lại tại con thỏ gốm ở khoảng cách xa nhất. Thỏ trắng mắt ngọc, men phủ mềm mại, rất tinh xảo, rất điêu luyện, người làm ra nó hẳn là một nghệ nhân. Anh chỉ chỉ đầu ngón tay.
- Nhất Bác, nó.
Ông chủ sạp đưa cho Vương Nhất Bác một cái trạc chữ Y với ba nút chai gỗ. Trò này nhìn qua tưởng đơn giản nhưng thật sự không dễ chơi. Nút chai được bắn ra phải đem theo lực vừa đủ, nếu quá nhẹ sẽ không trúng mục tiêu mình ngắm, còn nếu quá mạnh sẽ làm vỡ món đồ gốm tinh xảo kia. Vì vậy, những khách tới chơi các lượt trước thường chọn những món làm từ gỗ hoặc đan lại từ tre.

Vương Nhất Bác kéo căng dây nỏ rồi nhẹ nhàng buông tay ra. Cái nút chai bay không nhanh không chậm, chính xác đập vào thân con thỏ rồi dừng lại. Người đứng xem nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng, một lão bá bá sảng khoái vỗ vai cậu khen: "Công phu tốt, công phu tốt".

Vương Nhất Bác quay đầu, ánh mắt biểu lộ rõ sự chờ mong. Tiêu Chiến hướng bạn nhỏ một ngón tay cái, khóe môi không che giấu ý cười liền cong lên. Nụ cười thật dễ lan.

Lão bá bá vẫn đang vỗ vai Vương Nhất Bác tự dưng thấy gì đó hơi khác khác. Ông nhìn người bên phải rồi nhìn đến người bên trái. Một vị công tử áo đen với một vị công tử áo trắng đối nhau cười, rất "bình thường" có đúng không?

Rất nhanh, bao nhiêu cô nương kéo nhau xúm lại. Vị mỹ nam tử đẹp như trong tranh bước ra, vạt áo vân mây uốn lượn, nho nhã khiến các nàng đã nhìn là không muốn rời mắt.

Tiêu Chiến bị đám đông chen lấn, vài cô nương kéo áo anh, lách mình lên hàng đầu để chiêm ngưỡng hết dung nhan của bạch y công tử kia. Các cô nương kéo tới cũng khiến các nam tử kéo tới. Hơn trăm người vây thành một vòng lớn, đông đúc, ai cũng muốn lấn lên trên.

Vị hắc y công tử rõ ràng trong tu chân giới được xếp hạng thứ tư bảng đệ nhất mỹ nam bị người người đẩy không thương tiếc. Chẳng mấy chốc, anh đã đứng phía bên ngoài của đám đông, thứ anh có thể nhìn thấy được chỉ là ô quan dựng cao trên đầu Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến:...

Một cô gái nhỏ không biết từ phía nào chạy tới, mắt mũi đỏ hoe đâm sầm vào người anh. Anh đỡ cô đứng dậy. Cô gái nhỏ khóc lớn, nhất quyết bám lấy anh không chịu rời.

BÁC QUÂN NHÂT TIÊU - THẾ NÀO MÀ LẠI XUYÊN VÀO MA ĐẠO TỔ SƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ