CHƯƠNG 48: RỐT CỤC HẠ ĐỖ

161 5 1
                                    

Nụ hôn dần dần trở nên cực nóng cùng cuồng dã, hai tay kháng cự cũng biến thành ôm nhau. Di Nguyệt Thụy chậm rãi nhắm mắt lại đắm chìm trong nụ hôn càng ngày càng nồng nhiệt của Di Nguyệt Lãnh, cảm thụ được nụ hôn bên môi chậm rãi dời về phía tai.

"Thụy nhi!" Khí tức ấm áp, như vũ mao chạm đến, khoái cảm khiến Di Nguyệt Thụy có cảm giác muốn vọng động.

Di Nguyệt Lãnh vừa nỉ non, vừa chậm rãi hướng đến cái cổ non mịn, xa nhau một thời gian, khiến y vô cùng tưởng niệm thân thể này, nó giống như một dòng nước lũ đánh sâu vào lý trí y.

"Ách...... Đừng......" Di Nguyệt Thụy thở hổn hển một hơi, chỉ vì Di Nguyệt Lãnh chẳng biết từ lúc nào đã mở rộng y phục của hắn, chui đầu vào trước ngực hắn, trêu chọc hai điểm thù du giữa ngực.

"Thụy nhi......" Ngón tay thon dài như là đạn tấu cầm khúc, tinh tế vuốt ve làn da tuyết trắng, chậm rãi đi tới khu vực y hướng tới đã lâu.

Di Nguyệt Lãnh nâng người lên một chút, ánh mắt như liệt hỏa khiến thần kinh yếu ớt của Di Nguyệt Thụy không chịu nổi. Đôi mắt có chút ẩm ướt, mặt như hoa đào, làn da như ngọc, còn có thân hình run nhè nhẹ như mời y tinh tế nhấm nháp.

"Đừng xem......" Di Nguyệt Thụy giơ tay lên muốn che khuất ánh mắt của y, nhưng lúc này thần sắc xấu hổ của hắn lại càng thêm kích thích Di Nguyệt Lãnh, cúi đầu một lần nữa bắt lấy cánh môi đỏ tươi, như muốn cắn nuốt lẫn nhau, không cho chạy thoát.

Nụ hôn chậm rãi thăm dò những nơi huyền bí của thân hình xinh đẹp, đi đến yết hầu, đi qua ngực, lướt qua eo, cuối cùng đi tới khu vực khó có thể nói, tinh tế dùng môi dỗ dành, ngón tay lại vụng trộm hướng đến mục đích cuối cùng.

"Ngừng...... Ngừng...... Dừng lại......" Di Nguyệt Thụy lắc lắc đầu, mái tóc đen như tơ rải trên gối, đánh sâu vào thị giác của người xem. Nhưng trái ngược với lời nói chính là đôi tay kia nắm chặt mái tóc đang vùi giữa hai chân.

Cặp môi đỏ mọng phun ra bạch dịch, ngón tay chậm rãi đi tới cấm địa, cảm nhận được nhân nhi có chút cứng lại, Di Nguyệt Lãnh một lần nữa trở lại bên trên, "Đến, Thụy nhi, cảm nhận hương vị của chính mình."

Một lần nữa lý trí của Di Nguyệt Thụy bị mang đi, quên mất cảm giác kỳ quái do khuếch trương thân thể đằng sau.

Thấy thần sắc mê mang của Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh rút ra ngón tay khuếch trương, tăng thêm hôn môi, hạ thân trầm xuống, lợi khí phá tan hết thảy chướng ngại, rốt cục đem hai người dây dưa một chỗ.

Thân thể tựa như bị người hung hăng xé rách thành hai nửa, khoái cảm lúc trước đều ở giờ phút này không cánh mà bay. Lệ theo hai mắt nhắm chặt không ngừng rơi xuống, muốn hò hét lại bị nụ hôn phủ kín, chỉ có thể đem thống khổ nức nở nghẹn ngào giữa cánh môi.

Di Nguyệt Lãnh kiên trì bất động, vươn tay ra vuốt ve những nơi mẫn cảm của hắn, nụ hôn từ cánh môi đi đến khóe mắt, vì hắn xóa đi nước mắt thống khổ.

"Thụy nhi ngoan, buông lỏng sẽ không đau!" Lời nói nhỏ nhẹ trấn an , hai tay cũng không nhàn rỗi, trong đó một tay đi vào nơi hai người tiếp xúc nhẹ nhàng mát xa, tay kia vuốt ve vuốt ve ngọc hành của Di Nguyệt Thụy bởi vì đau đớn mà buông xuống.

Nhất Thực Thiên HạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ