Chương 6
Ngày tiếp theo, sau khi ăn xong bữa sáng, Choi Yoojung liền cùng trợ lý của Ji Suyeon và nàng ta, cùng Jung Haerim, bốn người ở bộ phận công ty đặt ở Busan thương thảo cụ thể công việc về chuyện hợp tác với xí nghiệp tư vào chiều cùng ngày.
Buổi chiều thảo luận chuyện hợp tác với đối phương rất thuận lợi, hai bên liền hẹn buổi tối cùng ăn cơm với nhau. Trên bàn cơm, Ji Suyeon lại phóng khoáng tới mức ai mời rượu cũng không từ chối, tựa như ngàn chén không say, uống hết một ly lại một ly rượu mà đối phương đưa tới.
Choi Yoojung không biết phong thái trước kia của Ji Suyeon trên bàn rượu thế nào, nhưng cô nhìn ra được, trợ lý của nàng ta và Jung Haerim đều hơi kinh ngạc, trong vẻ mặt mang theo chút lo lắng.
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, đèn trần rực rỡ trên cao, ra bên ngoài club, bốn phía hiếm có được sự tĩnh lặng vắng vẻ.Jung Haerim đỡ Ji Suyeon lên xe, do dự mãi, cuối cùng cũng căn dặn với Choi Yoojung: "Cô ấy uống hơi nhiều rượu, có chuyện gì xảy ra thì phiền cô chiếu cố giùm."
Choi Yoojung gật gật đầu, cùng với Ji Suyeon ngồi vào trong ghế sau của xe.Xe vừa khởi động không bao lâu, khuôn mặt Ji Suyeon liền lệch về bên cạnh, giọng điệu mang theo sự yếu ớt hỏi cô rằng: "Có thể cho mình dựa vào vai cậu một lát không? Đầu mình đau, mình muốn ngủ một chút."
Choi Yoojung cắn môi, không biết từ chối thế nào, cô biết, bản thân mình luôn luôn mềm lòng. Thế là, cuối cùng vẫn dịch cơ thể cứng ngắc sang bên cạnh, hạ thấp vai trái xuống.
Ji Suyeon liền chẳng có chút khách khí nào cả, đầu nghiêng qua, tựa vào trên bả vai hơi thon gầy của Choi Yoojung.Rất nhiều năm trước, lúc Ji Suyeon tựa đầu vào bờ vai cô, Choi Yoojung đã từng cảm thấy thật nặng thật nặng, như gánh lấy toàn bộ thế giới, lòng tràn đầy sự vui mừng. Bây giờ, Choi Yoojung vẫn cảm thấy nó thật nặng thật nặng, trong lòng, như đè ép bởi một tảng đá lớn, nặng nề tới mức thở không nỗi.
Lái xe đến giữa đường, Ji Suyeon đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, nhẹ nhàng lên tiếng bảo: "Tiểu Vương, dừng xe bên đường, tôi muốn xuống xe hóng mát một lát."
Choi Yoojung ngạc nhiên nhìn Ji Suyeon, không rõ tại sao.Xe dừng ở trên đoạn đường vòng ven biển, Ji Suyeon mở cửa xe bước xuống, Choi Yoojung buộc lòng phải cùng xuống xe với nàng ta.
Đêm khuya trên đường vòng ven bờ biển, chỉ có xe cộ lao vút qua đi, gió biển gào thét thổi tới, hòa với đèn đường cao cao đứng tịch liêu xung quanh. Ji Suyeon giẫm bước chân chênh vênh, dọc theo lan can, ở dưới đèn đường loạng choạng đi tới.
Bước đi của Choi Yoojung không vội vàng, ở phía sau nàng ta, nhìn bóng người của nàng ta lay động ở trong màn đêm, để lại cái bóng dáng gầy gò cô quạnh thật dài.Bỗng nhiên, Ji Suyeon dừng bước, tựa vào trên lan can, quay người nhìn về phía Choi Yoojung, cười nói: "Đoạn đường này, tựa như đã từng quen biết, ở trong mơ, dường như mình đã đi qua cả trăm ngàn lần."
Choi Yoojung đứng ở phía chếch đối diện với nàng ta, ngắm nhìn xung quanh, trầm mặc chờ đợi đoạn sau của Ji Suyeon.
Ji Suyeon cười khổ, thở dài một hơi: "Yoojung, cậu trưởng thành, dường như đã trầm lặng hơn rất nhiều."
Choi Yoojung không có gì để nói.Ji Suyeon không biết, không phải bây giờ cô mới trở nên trầm lặng, mà là, cô của khi đó đã từng quay mặt về phía Ji Suyeon, vẫn luôn có nỗi lòng nói không hết cũng kể không xong.
Ji Suyeon tự nhiên nói tiếp: "Nơi này, thật giống như đoạn đường vòng xoay năm đó chúng ta cùng đi qua. Mặt biển rộng lớn vô biên, đứng ở nơi đây không nhìn thấy nỗi bờ bến...." Nàng ta như là lâm vào trong trí nhớ vô tận, đôi mắt chứa đầy ánh sáng, khóe môi mang theo nụ cười: "Khi đó, ven đường có một cây liễu vừa mới được nẩy mầm, cậu còn cười nhạo mình, lại còn không nhận ra cây đó là loài gì...."
"Chúng ta thuê một chiếc xe đạp hai người, cậu vỗ ngực bảo cậu sẽ chở mình, thế nhưng vừa mới lên xe, cậu lại bắt đầu đông nghiêng tây ngã, mình sợ đến mức vừa la vừa cười, cậu còn chê mình phiền cậu, bảo mình yên lặng một chút. Sau đó, cậu bắt đầu thành thạo rồi, từ từ chạy vững vàng rồi, lại còn cố ý lắc lư thân xe làm mình hoảng sợ, rồi khi mình lo cậu xui xẻo té xe, cậu lại quay đầu lại, cười đắc ý về phía mình...."
BẠN ĐANG ĐỌC
[DoDaeng] Sự Ôn Nhu Khó Cưỡng [Hoàn]
FanfictionKim Doyeon & Choi Yoojung. Có bao nhiêu yêu thương có thể quay lại, có bao nhiêu người bằng lòng chờ đợi, lại có bao nhiêu người đáng giá để đợi chờ.