Chương 37
Hơn hai giờ sáng, Choi Yoojung mới đến được bệnh viện. Trên người cô chỉ mặc một cái áo len ít ỏi, sợi tóc ngổn ngang, sắc mặt trắng bệch, hai mắt hiện đầy tơ máu. Đứng trước cửa sổ trong suốt phòng ICU, Choi Yoojung nhìn chằm chặp Choi mẹ trên giường bệnh, thanh âm mang theo run rẩy khó cảm nhận được hỏi Kim Doyeon: "Bác sĩ nói thế nào?"
Kim Doyeon đứng phía sau Choi Yoojung, đau lòng mà nhìn dáng vẻ cắn môi giả vờ kiên cường của cô, do dự không đành lòng nói cho cô biết, chỉ qua loa lấy lệ nói: "Bác sĩ nói cụ thể còn phải chờ tỉnh lại rồi mới làm kiểm tra tỉ mỉ."
Đột nhiên Choi Yoojung quay đầu lại, chăm chú mà nhìn chằm chằm Kim Doyeon, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh lẽo: "Doyeon, nói cho tôi biết, đừng gạt tôi..."Kim Doyeon ngẩn ra, hít một hơi, trầm mặc nửa ngày, mới khàn giọng nói thật: "Ung thư dạ dày thời kỳ cuối, bảo chúng ta cần... phải chuẩn bị tâm lý thật tốt..."
Cả người Choi Yoojung run rẩy một hồi, thân thể đứng không vững lung lay lùi lại mấy bước, đưa tay vịn vào trên kính phòng ICU, trong phút chốc, nước mắt liền tràn ra vành mắt, lã chã rơi xuống.
Kim Doyeon thấy dáng vẻ kia của Choi Yoojung, mắt cũng đỏ ửng. Nàng khịt khịt mũi, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình khoác lên trên người phong phanh của Choi Yoojung, xoay chuyển thân thể, đi xa vài bước, gọi điện thoại, bảo người ta đưa chút đồ ăn tới đây. Sau đó, trở về đến bên cạnh Choi Yoojung, đứng ở sau lưng cô, yên lặng mà ở bên cô. Vào giờ phút này, tất cả an ủi, đều có vẻ cứng nhắc vô lực như thế.
Cơm đưa tới rồi, Kim Doyeon mở hộp cơm ra, lấy đũa cùng cái muỗng đưa cho Choi Yoojung: "Ăn một chút đi."
Choi Yoojung lại không đưa tay tiếp nhận, lắc lắc đầu biểu thị không đói bụng.Kim Doyeon liền buông đũa xuống, múc một muỗng cơm đưa tới bên miệng Choi Yoojung.
Choi Yoojung nghiêng đầu nhìn Kim Doyeon, ánh mắt nặng trĩu, Kim Doyeon phân biệt không ra ý tứ trong đó.
Hồi lâu, Choi Yoojung rốt cuộc mở miệng ăn vào.
Thế là, Kim Doyeon bèn lập tức lại múc một muỗng canh đưa tới.Choi Yoojung há mồm uống xong, sau đó bèn đưa tay nhận lấy cái muỗng cùng hộp cơm, cúi đầu, qua loa ăn vài miếng, rồi lại đẩy về cho Kim Doyeon.
Kim Doyeon không định miễn cưỡng cô nữa, chỉ để cơm xuống, tự mình cầm cái muỗng, cũng qua loa mà uống vào vài ngụm canh.
Các cô cùng nhau chờ đến trời sáng, Kim Doyeon bảo người ta mua đồ dùng hàng ngày thường dùng, mang theo quần áo sạch sẽ cùng điểm tâm đến đây, kéo Choi Yoojung đến phòng bệnh nàng thường dùng bên cạnh để rửa mặt. Choi Yoojung vốn không đồng ý rời khỏi, Kim Doyeon bình tĩnh nói: "Cậu cũng không muốn dì lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cậu thế này đúng không?"
Choi Yoojung mới bất đắc dĩ mà rời khỏi.Buổi sáng Choi mẹ đã tỉnh, rút máy thở, Choi Yoojung cùng Kim Doyeon dựa theo căn dặn của bác sĩ, từng người từng người vào thăm bà.
Choi Yoojung đi vào trong phòng bệnh, không ngờ khi đứng trước mặt Choi mẹ, một giọt nước mắt cũng không chảy xuống, trái lại cười an ủi mẹ: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, bác sĩ nói mẹ không có chuyện gì, qua mấy ngày sẽ tốt lại."
BẠN ĐANG ĐỌC
[DoDaeng] Sự Ôn Nhu Khó Cưỡng [Hoàn]
Fiksi PenggemarKim Doyeon & Choi Yoojung. Có bao nhiêu yêu thương có thể quay lại, có bao nhiêu người bằng lòng chờ đợi, lại có bao nhiêu người đáng giá để đợi chờ.