Chương 3

4.4K 361 28
                                    

Tiêu Chiến đỡ lấy thiếu niên xiêu xiêu vẹo vẹo không rõ hướng đi, cảm thấy phiền toái liền dứt khoát khom người vòng tay xuống hai chân cậu, động tác lưu loát liền mạch ôm ngang người lên mang ra xe.

"Tiêu Chiến..."

"?" Tiêu Chiến cúi người, đang chờ xem nhóc con này khi say có giống như trong phim lảm nhảm hay không?

Nói thay cho hai tuần qua cũng được.

"Anh có thù với tôi hả?"

"..."

Vương Nhất Bác không biết mình đã say đến mức không đi nổi, còn không phát giác được đã bị người ôm lên, đầu gật gù dựa vào hõm vai Tiêu Chiến, giọng điệu khi say có chút mềm mại hơn bình thường.

Tiêu Chiến suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời.

"Không có."

"Ông tôi có thù với anh không?"

"...Không."

"Anh thả tôi đi, tôi thuê đất mỗi tháng trả tiền cho anh được không?"

"...Không."

"Vì sao anh lại làm như vậy?"

"..." Lúc say nói nhiều vậy sao?

"Tôi không phải phụ nữ, không sinh con nối dỗi cho anh được đâu."

" ..." Ai nhờ em sinh?!

"Tiêu Chiến, tôi nhớ ông rồi..."

Vương Nhất Bác rầu rĩ lẩm bẩm mấy câu, sau đó liền gục đầu trực tiếp ngủ say.

Tiêu Chiến rơi vào trầm mặc, nghĩ lại một tuần qua cậu không hề mở lời nói ra bất kỳ yêu cầu nào với anh. Cần đi học thì báo một tiếng, quay trở lại cũng chỉ chào một câu, trong bữa cơm không hề ngẩng đầu, lúc đi ngủ càng không có gì để nói.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn tới mức khiến Tiêu Chiến khó chịu.

Có phải anh dùng sai cách rồi không?

.

Sáng hôm sau khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy, cảm thấy đầu óc choáng váng vô cùng. Cậu theo thói quen không biết tạo ra từ khi nào, nhìn qua chỗ trống bên cạnh. Mới 7 giờ sáng nhưng chỗ nằm đã lạnh rồi, Tiêu Chiến hôm nay không chờ cậu lay tỉnh mà hình như còn tự mình thức dậy rất sớm.

"Dậy rồi? Đầu có đau không? Rửa mặt thay quần áo, xuống dưới ăn sáng."

Tiêu Chiến bước ra từ phòng tắm, hài lòng nhìn cơm nắm buổi sáng đầu tóc lộn xộn, hai mắt mờ mịt nhìn sang chỗ nằm của mình tìm kiếm.

Vương Nhất Bác gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó mới đi vào phòng tắm. Định bước vào trong, đột nhiên cánh tay bị kéo lại, quay đầu liền bị Tiêu Chiến ghét bỏ xoa xoa hai má, lặp lại vài chữ gần như đã trở thành câu cửa miệng trong hai tuần qua.

"Ngốc muốn chết!"

"..." Đừng tưởng anh có tiền thì tôi không dám đập anh.

.

Chờ Vương Nhất Bác ăn sáng xong, dì Trần đã mang ra một cái va li nhỏ để trước cửa, cũng mang giày của hai người sắp xếp trước. Cậu nhìn thấy liền có chút tò mò, chỉ lén đưa mắt thăm dò người ngồi bên cạnh không lên tiếng.

[ZSWW] DƯỚI TÁN NGÂN HẠNH (COMPLETED)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ